Chàng Rể Chiến Thần

“Ba, ngồi vững!”

Khi Tần Đại Quang đang định nói tiếp, Dương Chấn đột nhiên lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia lạnh lùng.

“Bùm!”

Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, có một tiếng động lớn.

Một chiếc Passat màu đen đâm vào một chiếc Ferrari màu đỏ phía trước.

Cùng lúc đó, Dương Chấn nhấn ga dứt khoát, động cơ của Phaeton gầm lên một cách điên cuồng, thậm chí còn lao thẳng về phía Passat vừa dừng lại.

“Dương Chấn, phanh gấp đi con!”

Tần Đại Quang khi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng chợt rống lên.

“Đùng!”

Chỉ là khi ông hét lên điều này, thì đã quá muộn.

Ga ~

Với một cú va chạm cực lớn, Phaeton trôi dạt giữa đường và dừng lại bên lề.

Túi khí trong xe tự động bung ra, Dương Chấn và Tần Đại Quang đã thắt dây an toàn, lúc này đầu đập vào túi khí nên không bị thương.

Chiếc Passat bị Dương Chấn đâm phải lăn vài vòng, bánh xe trượt lên hàng chục mét rồi mới dừng lại.

Tần Đại Quang nhìn cảnh này với vẻ mặt đờ đẫn, ông tưởng mình sắp chết sau cú va chạm vừa rồi, nhưng không ngờ lại còn sống.

Nhưng chiếc Passat bị Dương Chấn xô ngã dường như đã bị hư hỏng nặng, rất có thể xảy ra tử vong.

Tần Đại Quang chỉ trầm mặc chốc lát, nhanh chóng cởi dây an toàn, xúc động nói: “Dương Chấn, con mau đổi vị trí cho ba!”

Vừa nói ông vừa bày ra tư thế trèo qua ghế lái.

Động tác trong tiềm thức của Tần Đại Quang khiến cho trong lòng Dương Chấn ấm áp, đương nhiên anh biết mục đích của Tần Đại Quang là gì.

Dương Chấn không có ý đổi vị trí với Tần Đại Quang, cười nói: “Ba, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì!”

“Đến lúc nào rồi, con còn có thể cười như thế? Mau đổi vị trí cho ba, nói là ba lái xe đi. Cho dù người đã chết, ba sẽ lo liệu tất cả. Không liên quan gì đến con.”

Tần Đại Quang lo lắng, hiển nhiên là ông rất căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi, nhưng điều đầu tiên ông nghĩ đến là làm sao để bảo vệ Dương Chấn.

Dương Chấn trong lòng biết Tần Đại Quang từ lâu đã coi mình là con rể chân chính, thậm chí là con trai ruột.

Trong lòng Tần Đại Quang, vị trí của anh giống hệt như Tần Nhã và Tần Yên.

“Ba, con xuống xử lý chuyện này, ba ở trong xe đừng đi ra!”

Dương Chấn không thể giải thích, nhưng nói với Tần Đại Quang đừng xuống xe.

Tần Đại Quang chưa kịp nói chuyện, anh đã mở cửa bước xuống.

“Dương Chấn!”

Vừa bước xuống xe, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Dương Chấn khẽ gật đầu, đi tới, nhìn Tô San đang giữ cửa xe nói: “Cô không sao chứ?”

Tô San lắc đầu, chắc do cú va chạm vừa rồi khiến mặt cô tái mét.

Túi khí của Ferrari cũng bung ra hết cỡ, Tô San chỉ sợ hãi và không bị thương.

Chỉ vì Dương Chấn nhìn thấy xe của Tô San, và chiếc Passat phía sau đã đâm vào xe của Tô San, Dương Chấn đã đâm vào Passat.

Nếu không, Tô San chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí thiệt mạng.

“Anh lại cứu tôi một mạng!”

Tô San nói một cách biết ơn.

“Cô đã đắc tội với ai à? Sao cứ bị ám sát hết lần này đến lần khác mãi thế.”

Dương Chấn tò mò hỏi.

Kể từ khi quen biết người phụ nữ này, đây là lần thứ hai Tô San bị ám sát, và lần nào cũng là một vụ tai nạn xe hơi do con người tạo ra.

Nếu không nhờ Tô San may mắn có lẽ cô đã chết trong mấy vụ ám sát này.

Tô San lắc đầu, lạnh lùng nói: “Có thể là thế lực của Giang Châu, hoặc là thế lực của Châu Thành. Chắc là lo lắng rằng nhà họ Tô và nhà họ Trần liên hôn, hoặc tôi chết, hoặc là Trần Anh Tuấn chết, vụ liên hôn bất thành, thì mới có thể kết thúc. ”

Đúng lúc này, từ chiếc Passat phía trước, hai người áo đen mặt đầy máu bước ra.

Tô San ẩn nấp sau lưng Dương Chấn, trong tiềm thức nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ muốn giết tôi!”

Cô không ngốc, trước đây cô cũng cảm thấy bị đeo bám nhưng không thể dứt ra được.

Và những vụ ám sát như vậy đã xảy ra nhiều lần.

“Có tôi ở đây, bọn họ không thể giết cô được đâu!”

Dương Chấn bình tĩnh nói.

“Tên kia, mày đã đụng vào xe của tụi tao có phải không?”

Lúc này, hai người áo đen to lớn đi tới, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Chấn.

“Đừng nói nhảm nữa và thực hiện nhiệm vụ trước đi!”

Một tên đàn ông lớn tướng khác thờ ơ nói.

“Người đẹp, đi cùng chúng tôi đi!”

Hai gã bước đến gần Tô San.

Nhưng trước khi họ chạm vào cô, đã bị chặn bởi Dương Chấn.

“Cho mày mười giây, nói cho tao biết, ai đã phái tụi mày tới đây?”

Ánh mắt Dương Chấn bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm hai gã kia.

“Má! Thằng khỉ này là đồng bọn của con nhóc đó, giết nó trước đi.”

Vừa dứt lời, gã đàn ông to lớn đang nói kia, lao thẳng về phía Dương Chấn, trong tay mang theo một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Vèo!”

“Bụp!”

Dương Chấn đạp vài phát, hai gã to xác lần lượt bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống ven đường.

Cho đến giờ phút này, hai người mới nhận ra được sự mạnh mẽ của Dương Chấn.

Cú đá của Dương Chấn khiến họ cảm thấy rằng họ không bị đá, mà là bị một chiếc xe tải đâm vào, và họ thậm chí không thể đứng dậy được.

“Tao khuyên tụi mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn nói cho tao biết ai phái tụi mày tới đây, bằng không, tao có hàng trăm cách để tụi mày mở miệng khai ra!”

Dương Chấn hai mắt lạnh như băng, nhìn hai gã giống như nhìn người chết.

Hai kẻ to xác có thể được cử đi ám sát Tô San, sức mạnh cũng khá lắm, nhưng dưới trướng của Dương Chấn, bọn họ thậm chí không thể cầm nổi một chiêu, bọn họ hiểu rằng giết Tô San không còn hy vọng gì cả.

“Cậu nhóc, cho dù cậu có giết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết, đây là đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi!”

Hai người đều lộ ra vẻ lãnh đạm, cho dù lạc đường cũng không có một chút sợ hãi.

“Cô chủ, cô có sao không?”

Lúc này, hai vệ sĩ của Tô San cũng đến.

Vốn dĩ Dương Chấn định dò hỏi, nhưng dù sao chuyện này cũng đang ở trên đường, có người nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng rất lớn, sau khi nghĩ lại, anh vẫn từ bỏ việc can thiệp vào chuyện này.

“Nếu người của cô đã đến, vậy tôi giao lại cho họ đây.”

Dương Chấn nhìn Tô San và nói.

Tô San gật đầu: “Anh không cần đi theo tôi nữa, trước tiên dẫn hai tên sát nhân này trở lại nhà họ Tô thẩm vấn.”

“Cô chủ, chúng tôi đi rồi, cô phải làm sao?”

Hai vệ sĩ tỏ vẻ lo lắng.

Tô San lạnh lùng nói: “Chờ các người đến cứu, e rằng tôi đã chết trong tai nạn ban nãy rồi!”

Nghe vậy, cả hai vệ sĩ đều lộ vẻ xấu hổ.

“Sao, các người không nghe lời tôi nói sao?”

Thấy hai vệ sĩ còn đang lưỡng lự, Tô San tỏ vẻ không hài lòng: “Có bạn của tôi ở đây, tôi sẽ không sao đâu. Các người nhanh chóng đưa họ về nhà họ Tô đi. Chỉ khi tìm ra kẻ đã giết tôi, khủng hoảng trong tôi mới có thể giải quyết triệt để.”. ”

“Vâng, cô chủ!”

Hai người không ngừng do dự, hạ gục hai tên sát nhân rồi bắt đi.

“Dương Chấn, tại sao anh cũng ở Châu Thành?”

Tô San tìm thấy cơ hội để trò chuyện với Dương Chấn.

Dương Chấn nói: “Ngày mai là đám cưới của anh họ Tiểu Nhã.”

Tô San liếc nhìn chiếc Volkswagen Phaeton có phần trước đã bị nát, và nói với vẻ bối rối: “Vì cứu tôi, chiếc xe của anh đã bị hỏng. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ trả cho anh một chiếc xe tốt hơn. Anh thích chiếc xe nào?”

Dương Chấn lắc đầu: “Sửa chữa xong, có thể tiếp tục chạy!”

Chiếc xe này không phải là một chiếc Phaeton bình thường, có vẻ như phần đầu xe đã bị hỏng, nhưng thực tế thì không có vấn đề gì cả.

Chiếc xe này đạt tiêu chuẩn quân sự về hiệu suất và vật liệu.

Có thể nói, đây là chiếc xe siêu sang có thân hình Phaeton.

“Cô muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đến đó trước.”

Dương Chấn đột nhiên nói.

“Anh vẫn có thể lái chiếc xe này chứ?” Tô San tỏ vẻ nghi ngờ.

Dương Chấn chỉ cười rồi bước lên xe.

Tô San vừa định đi tới thì phát hiện Tần Đại Quang cũng ở đó: “Chú Tần, hóa ra chú cũng ở đây!”

Chào hỏi xong, cô ấy đi ra hàng ghế sau.

Dương Chấn lần đầu tiên đưa Tần Đại Quang đến khách sạn, rồi sau đó đưa Tô San đến một công ty.

Trước sự ngạc nhiên của Dương Chấn, công ty này hóa ra là Quốc tế Anh Hào.

Vừa nãy ở nhà họ Chu, người đàn ông tên Trần Anh Hào là người đã lập nên Quốc Tế Anh Hào.

Và Trần Anh Hào là họ Trần, Dương Chấn đã đoán ra thân phận của Trần Anh Hào khi anh ta ở trong nhà họ Chu.

Trần Anh Tuấn chắc chắn là em trai của anh ấy.

“Tô San, em đến rồi!”

Ngay khi Tô San bước ra khỏi xe, một giọng nói hơi ngạc nhiên đột nhiên vang lên.

Người đàn ông đang nói chuyện là Trần Anh Tuấn, người có mối quan hệ từ bé với Tô San.

Chỉ là vừa nói xong, nhìn thấy Dương Chấn ngồi ở ghế lái, ý cười trên mặt lập tức biến mất.

“Tô San, tại sao anh ấy lại ở cùng em?”

Trần Anh Tuấn thờ ơ hỏi.

Tô San lạnh lùng nói: “Tôi ở với ai, anh quản được sao?”

Trần Anh Tuấn không nói mà chỉ nhếch mép, nhìn Dương Chấn và nói: “Chào, lần trước ở khu đấu giá Long Đằng Club, cậu đã khiến nhà họ Mạnh đẩy chúng tôi ra khỏi cửa. Tôi không ngờ cậu lại dám đến Châu Thành! ”

Dương Chấn chỉ hờ hững liếc y một cái, sau đó nhìn về phía Tô San nói: “Cô vào trước đi, tôi đi đây, có gì cứ liên lạc với tôi!”

Tô San đột nhiên hỏi: “Tối nay có thời gian không? Tôi mời anh đi ăn cơm!”

Ngày mai hôn lễ, tối nay không có việc gì khác làm, Dương Chấn gật đầu: “Được rồi, tối nay gặp lại!”

Bị Dương Chấn bỏ qua, Trần Anh Tuấn sắc mặt biến thành lửa giận, đứng ở phía trước đầu, vẻ mặt dữ tợn nói: “Dương Chấn, cậu ở trước mặt tôi hẹn vợ chưa cưới của tôi ăn cơm, không để tôi vào mắt nhỉ? ”

“Đi chỗ khác!”

Dương Chấn cho một gáo nước lạnh và trực tiếp ấn nút khởi động.

“Mày thật có khả năng đụng ngã tao ư!”

Trần Anh Tuấn trở nên tức giận vì xấu hổ.

“Brùm!”

Động cơ gầm rú điên cuồng, và Dương Chấn thực sự đạp ga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui