Chàng Rể Chiến Thần

Cảnh tượng này khiến mọi người choáng váng.

Toàn bộ phòng bao đều lặng như tờ một hồi.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Dương Chấn.

Ngoại trừ Mục Đông Phong, tất cả những người khác đều là đại lão của Châu Thành.

Mà cái tên Tiền Bưu đã khắc thật sâu trong tâm trí của họ.

Lúc vừa mới xông vào phòng bao, họ lập tức chú ý tới Tiền Bưu đầu tiên.

Lúc này Tiền Bưu vậy mà đứng bên cạnh người khác như một người em trai.

Một người hậu bối vô cùng trẻ tuổi, cho dù gặp nhiều đại lão Giang Châu như vậy, trên mặt của anh cũng không có chút nào e ngại, dường như hoàn toàn không để họ vào mắt.

“Người trẻ tuổi này là thiếu gia của hào môn nào vậy?”

Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cùng một vấn đề, nhưng không ai dám hỏi.

Một người trẻ tuổi có thể khiến Tiền Bưu bảo vệ sao có thể là người bình thường được?

“A…đau, ba, nhanh cứu con! Nhanh cứu con với!”

Mục Chấn bị Dương Chấn giẫm lên đầu, ý định tránh thoát lại phát hiện lực chân của Dương Chấn thế mà mạnh như vậy, anh ta cố gắng hết sức cũng không thế tránh thoát được.

Anh ta càng giãy giụa thì lực của Dương Chấn càng mạnh, đau đến nỗi anh ta phải thét lên.

“Cậu nhóc, tôi không cần biết cậu là ai, tốt nhất là lập tức thả con trai tôi, nếu không…”

“A…đau đau, đau chết mất!”

Mục Đông Phong còn chưa kịp nói ra lời uy hiếp thì Mục Chấn đã lớn tiếng kêu rên, ông ta quả thực là nén lại câu nói kế tiếp, cả người tức giận như sắp nổ tung.

Vẻ mặt Trần Hưng Hải cực kì nghiêm nghị, ông ta thân là gia chủ của gia tộc đứng đầu Châu Thành, đối với Tiền Bưu lại biết rõ rành rành.

Tiền Bưu là một người kiêu căng tự mãn, ông ta đã từng đưa ra điều kiện rất ưu việt bảo Tiền Bưu đi theo ông ta nhưng đều không thành công.

Bây giờ ông ta lại đi theo bên cạnh một người trẻ tuổi, chuyện này chỉ có thể cho thấy người trẻ tuổi này có địa vị rất lớn.

Cháu của ông ta Trần Anh Hào quỳ gối một bên, toàn thân run lẩy bẩy, thậm chí không dám cầu cứu ông ta.

Cửa phòng bao bị đại lão Châu Thành chắn, Đặng Mỹ Linh ở phía sau nhất không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy tiếng Mục Chấn kêu rên, và lời nói hết sức bá đạo của Dương Chấn.

Cô ta cũng không ý thức được tình cảnh của mình nguy hiểm đến cỡ nào, trên mặt nhe răng cười, dưới cái nhìn của cô ta thì bây giờ Dương Chấn càng hung hăng bao nhiêu thì đợi lát nữa sẽ càng thê thảm bấy nhiêu.

Vừa rồi là cô ta mật báo tin tức, đợi lát nữa tìm được cơ hội thích hợp, cô ta lại lộ mặt, nói không chừng có thể được Mục Đông Phong coi trọng.

Đến lúc đó nhà họ Đặng cũng có thể nhờ cô mà thuận thế vùng dậy, thậm chí không cần tiếp tục nhìn ánh mắt nhà họ Trần.

Cô ta còn đang ở bên ngoài nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, trong phòng bao một đám các đại lão đều run sợ trong lòng.

Tiền Bưu vốn là người Châu Thành, nghe đồn nhà họ Dương bị hủy diệt có liên quan đến Tiền Bưu, bây giờ Tiền Bưu đi theo một người thanh niên xuất hiện tại Châu Thành, ai biết được mục đích của họ là gì.

Mặt mũi Mục Đông Phong đầy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nhóc, có lẽ cậu vẫn chưa biết rõ thân phận của tôi lắm, tôi tên là Mục Đông Phong, là gia chủ của nhà họ Mục ở Thành phố, nếu như bây giờ cậu thả con trai tôi thì tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Dương Chấn mặt không thay đổi nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như uy hiếp chính là thái độ cầu xin người khác của ông thì cái mạng của con trai ông, tôi muốn!”

Dương Chấn không phải người ngang ngược, cũng không phải người không nói lý lẽ.

Tất cả mọi chuyện tối nay Đặng Mỹ Linh mới là kẻ cầm đầu, tiếp theo là Trần Anh Hào, cuối cùng mới là Mục Chấn.

Nhưng Mục Đông Phong lại hung hăng như vậy, rõ ràng là con ông ta bị Dương Chấn giẫm ở dưới chân, ông ta con uy hiếp hết lần này đến lần khác, điều này khiến Dương Chấn mất hứng.

Anh mất hứng thì Mục Chấn chắc chắn phải trả giá đắt vô cùng nặng nề.

“Ông xã, hay là thôi đi?”

Tần Nhã bỗng nhiên thì thầm nói.

Mặc dù cô biết Dương Chấn rất lợi hại, cũng tin những người này đều không phải là đối thủ của Dương Chấn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cô vẫn vô cùng sợ hãi.

Dương Chấn dịu dàng cười một tiếng: “Bà xã, không phải em nói muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh sao? Mặc dù anh đã nói với em rất nhiều, nhưng còn có rất nhiều điều em không biết. Chuyện xảy ra bây giờ chắc chắn sau này sẽ còn gặp phải, em phải thích nghi từ từ mới có thể thực sự hiểu rõ anh.”

Không phải là Dương Chấn chủ động trêu chọc người khác, mà là người khác muốn trêu chọc anh.

Tình cảnh bây giờ đối với Dương Chấn mà nói chỉ là trò đùa trẻ con, nếu như sau này gặp phải tình cảnh lớn hơn, Tần Nhã không chuẩn bị tâm lý tốt thì sao có thể chịu được?

Toàn thân Tần Nhã chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Chấn, đồng thời trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.

Dương Chấn bằng lòng để cô đối mặt với chuyện như vậy đã nói lên anh không muốn giấu giếm bất kỳ điều gì về bản thân.

Mọi người ở đây địa vị đều không nhỏ.

Nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi của Dương Chấn lại khiến cho họ cảm thấy áp lực vô tận.

“Mục Chấn, xin lỗi!”

Mục Đông Phong nhìn chằm chằm Dương Chấn một hồi lâu rồi bỗng nhiên trầm giọng quát lớn.

Ông ta ngang ngược, ngay cả giáo dục con trai cũng là như thế, nhưng lại không phải người không có đầu óc, nếu không ông ta cũng sẽ không nhờ cậy vào thế lực của nhà họ Hàn, phát triển địa vị nhà họ Mục cho tới ngày nay.

Vốn cho rằng Dương Chấn chỉ là một thiếu gia hào môn có chút lai lịch, hiện tại xem ra e rằng không đơn giản như vậy.

Ông ta chỉ có thể tạm thời chịu thua, sau đó điều tra lai lịch của Dương Chấn, nếu như lai lịch Dương Chấn hùng mạnh thì ông ta sẽ đích thân đến nhà xin lỗi, nếu như chỉ là một nhân vật nhỏ, ông ta sẽ xóa sạch không chút do dự.

Đây chính là phong cách làm việc của Mục Đông Phong, có thể duỗi có thể co.

Mục Chấn đã đau đến mức không muốn sống từ lâu, bây giờ nghe thấy Mục Đông Phong bảo anh ta nói xin lỗi, trong lòng đầy uất ức, nhưng lại không thể không làm theo: “Anh Dương, thật xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh thả cho tôi một con đường sống!”

Toàn bộ khiếp sợ.

Ai cũng không ngờ Mục Đông Phong sẽ bảo con của mình xin lỗi.

Dương Chấn mặt không cảm xúc, cúi đầu nhìn Mục Chấn bị anh giẫm ở dưới chân, chậm rãi mở miệng: “Nếu biết sai thì sau này an phận một chút!”

“Vâng, anh Dương dạy phải!” Mục Chấn vội vàng nói.

“Nếu như tôi không nhớ nhầm, vừa rồi là anh muốn để người ta phế bỏ tôi?” Dương Chấn bỗng nhiên lại hỏi.

Mục Chấn sắp khóc, vội vàng nói: “Anh Dương, tôi thật sự biết sai rồi, đây chẳng qua là một lời nói đùa, cho dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám!”

“Răng rắc!”

Anh ta vừa dứt lời thì Dương Chấn đạp mạnh xuống cánh tay anh ta, một âm thanh lanh lảnh tiếng xương gãy vang lên.

“A…”

Ngay sau đó, sâu trong cổ họng Mục Chấn phát ra tiếng tiếng kêu rên đau đớn, vang vọng toàn bộ phòng bao.

“Anh muốn phế bỏ tứ chi của tôi, tôi chỉ phế bỏ một cánh tay của anh, nếu như còn có lần sau nữa thì giết không tha!”

Dứt lời, Dương Chấn nắm tay Tần Nhã chậm rãi đi ra cửa.

Tiền Bưu theo sát phía sau, siết chặt con dao găm ánh bạc trong tay, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Vẻ mặt Mục Đông Phong đầy tức giận, nhìn Dương Chấn chằm chặp.

Những người khác thì vẻ mặt sửng sốt.

Họ vốn cho rằng Dương Chấn giẫm Mục Chấn ở dưới chân là để dùng anh ta làm con tin, bảo đảm mình có thể an toàn rời đi.

Nhưng bây giờ ở ngay trước mặt Mục Đông Phong anh lại đạp gãy một cánh tay của Mục Chấn.

Nhưng mà không có Mục Chấn làm con tin, Mục Đông Phong sẽ bỏ qua cho anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui