Chàng Rể Chiến Thần

Một chiếc Audi A6 màu đen, chạy như bay về hướng Châu Thành.

Chu Kim Hảo ngồi ở phía sau, bị một người đàn ông áo đen to lớn trông giữ, run cầm cập.

Tuy là đã rời khỏi Giang Châu lâu rồi, nhưng sự uy hiếp vừa nãy của Dương Chấn đối với bà ta, vẫn còn rõ mồn một bên tai.

Thời khắc này, dường như bà ta đã hiểu ra được mọi điều, trong đầu nhớ lại nhiều chuyện.

Lại nhìn dáng vẻ lễ phép của Hàn Sương đối với Dương Chấn, bà ta mới nhận ra, từ lúc bắt đầu, bà ta đã lầm rồi.

Dương Chấn bây giờ, sớm đã không còn là tên nhóc nghèo trước kia vì để mượn 1 tỷ 5 chữa bệnh cho mẹ mà đi khắp nơi xin người ta.

“Két~”

Vào lúc này, xe thắng gấp, dừng ở ngay giữa đường.

“A…”

Đầu của Chu Kim Hảo đập mạnh vào ghế phía trước, thốt lên tiếng kêu chói tai.

Hàn Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm ba chiếc Jeep Wrangler phía trước.

Vài tên đàn ông áo đen to lớn, đang đứng trước xe, lúc này lần lượt nhìn về xe của họ.

“Cô lái xe kiểu gì vậy?”

Chu Kim Hảo bất mãn nói, chỉ là lúc bà ta vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bên ngoài có bốn tên đàn ông áo đen to lớn, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

“Họ…. họ là ai?”

Chu Kim Hảo run rẩy hỏi, chỉ là không có ai quan tâm.

“Chị Sương! Làm sao đây?”

Vẻ mặt vệ sĩ lái xe nghiêm trọng nhìn Hàn Sương, anh ta và người ở phía sau đang trông chừng Chu Kim Hảo, đều là cao thủ do Quan Tôn Sắc sắp xếp.

Hàn Sương cầm lấy một cây đao lớn sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Các anh đưa bà ta quay về, tiện thể nói với anh Chấn, đám người này, giao cho tôi!”

“Chị Sương!”

Người đó vừa muốn nói, liền bị Hàn Sương ngăn cản: “Làm theo lời tôi! Đi!”

Vừa nói xong, Hàn Sương đã lấy Bá Đao ra, bước xuống xe.

Cao thủ nhà họ Quan cũng biết Hàn Sương không đơn giản, cũng biết rõ Chu Kim Hảo là mẹ vợ của Dương Chấn, tuy là tội không thể tha thứ, nhưng cũng phải bảo vệ thật tốt, trực tiếp quay đầu xe.

Chỉ là xe mới quay đầu, phía sau lại có ba chiếc Jeep Wrangler lần lượt chạy tới, chặn hết đường lui.

Thời điểm này là vào rạng sáng, mà con đường này, lại là con đường nhỏ đi về Châu Thành, ba chiếc xe đã chặn hết con đường.

“Họ…họ rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”

Chu Kim Hảo có khi nào gặp qua cảnh tượng như vậy? Lúc này nỗi lo sợ tràn ngập, toàn thân run rẩy.

Hai người vệ sĩ của nhà họ Quan đương nhiên sẽ không trả lời bà ta, giống như là gặp phải kẻ thù mạnh, khuôn mặt nghiêm trọng.

“Tại sao lại chặn đường chúng tôi?”

Hàn Sương lạnh lùng chất vấn đám người áo đen đó.

“Để Chu Kim Hảo ở lại, nếu không, các người ai cũng đừng mong rời khỏi đây!”

Giữa đám người đó, có một tên đàn ông áo đen vạm vỡ, khuôn mặt to lớn, còn có một vết sẹo vô cùng bắt mắt.

Trong tay ông ta cầm lấy một cây đao lớn, trên hai cánh tay thô kệch, còn xăm hình thần chết màu đen.

Hàn Sương nghe xong, trong lòng kinh ngạc, cô không hề nghĩ đến, những người này, lại nhắm đến Chu Kim Hảo.

Cô thực sự không hiểu, người đàn bà ác độc như Chu Kim Hảo, cũng không có bối cảnh gì lớn, sao lại bị đám người này nhìn trúng?

Phía trước bị chặn, phía sau cũng bị chặn đường lui, phái 7 8 cao thủ tới đây, chỉ vì Chu Kim Hảo?

Nói ra ngoài, e là cũng không có ai tin.

Chu Kim Hảo bị nhốt ở trong xe, lúc nghe thấy đối phương nêu đích danh tên mình, xém chút bật khóc: “Đám người này là ai chứ? Sao lại phải để tôi ở lại?”

“Muốn để bà ta ở lại, không thể được!” Hàn Sương lạnh lùng nói.

Cô tuy rằng cũng ghét Chu Kim Hảo, nhưng bảo vệ đưa bà ta đến Châu Thành, là nhiệm vụ Dương Chấn giao cho cô, cho dù có chết, cũng phải hoàn thành.

“Nếu đã không chịu, vậy chúng tôi giết các người trước!”

Đao Ba nghiến răng nói, lời vừa dứt, ông ta dẫn trước cầm cây đao, xông về hướng Hàn Sương.

Lập tức, tất cả mọi người cùng nhau xông về hướng Hàn Sương.

Nhưng Hàn Sương lúc này, trong mắt không hề có chút sợ sệt gì, trong tay cầm Bá Đao, chân động đậy, lập tức xông về tên Đao Ba.

Hai cao thủ của nhà họ Quan, lúc này cũng không hề chần chừ, chạy đến nghênh chiến.

Cùng lúc này, Dương Chấn đang vỗ về Tần Nhã, cũng đã nhận được tin Hàn Sương bị tập kích.

“Nhã, anh phải đi đây, về phía ba, giao cho em!” Dương Chấn đột nhiên nói.

Tần Nhã đang hưởng thụ giây phút ấm áp này, nghe được lời của Dương Chấn, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng.

“Được! Anh đi đường cẩn thận, quay về rồi ngủ sớm!” Tần Nhã nói.

“Được!”

Dương Chấn đương nhiên cảm nhận được sự thất vọng của Tần Nhã.

Nhưng mà lúc này, Hàn Sương họ đang gặp nguy, anh đang lo lắng, cũng không thể nói cho Tần Nhã nghe, chỉ có thể rời đi.

Dương Chấn vừa ra khỏi phòng bệnh, liền gọi một cuộc điện thoại: “Trên đường Ôn Tuyền đi đến Châu Thành ở Giang Châu, sắp xếp lực lượng hỗ trợ gần nhất!”

“Dạ!”

Quan Tôn Sắc đang ngủ say, nhận được cuộc gọi của Dương Chấn, không dám nói dư chữ nào, lập tức nhận lệnh.

Chiếc Phaeton màu đen, giống như sấm chớp trong bóng đêm, điên cuồng chạy về hướng Hàn Sương bị tập kích.

Dương Chấn lúc này lặng đi, vừa nãy anh nhận được tin nhắn của Hàn Sương, rõ ràng là do quá gấp rút, Hàn Sương chỉ trả lời ba từ: “Bị tập kích!”

Dương Chấn còn cho rằng là do người của Hiệp hội Võ Đạo nhắm tới Hàn Sương.

Anh không hề nghĩ đến, Hàn Sương bị tập kích, là vì Chu Kim Hảo.

Con đường về đêm muộn, gần như không có xe nào, Dương Chấn chạy hết công suất của xe Phaeton, tiếng động cơ xé toang màn đêm, chiếc xe lao đi giống như tia sét đen.

Vào lúc Dương Chấn chạy đến nơi bị tập kích, Hàn Sương đang điên cuồng chống trả.

Điều khiến tên Đao Ba kinh ngạc là, người phụ nữ còn trẻ như Hàn Sương, thực lực lại mạnh như vậy, cho dù là ông ta, cũng không phải là đối thủ.

Lúc này, người của tên Đao Ba, đã gục ngã khá nhiều, những người còn lại, đều đang bao quanh lấy Hàn Sương, không dám ra tay.

“Đao Ba tôi cũng là người máu mặt trong giang hồ, chưa từng nghe nói qua có một cao thủ là nữ như cô, cô rốt cuộc là ai?” Đao Ba nghiêm trọng nói.

Ông ta cảm nhận được trên người của Hàn Sương có luồng sát khí cực lớn.

Mà sự thật chứng minh, thực lực của Hàn Sương vượt xa ông ta.

Dù gì ông ta dẫn đến đây bảy cao thủ, mà Hàn Sương chỉ dẫn theo hai người, trong tình cảnh thực lực hai bên chênh lệch như vậy, Hàn Sương còn có thể tự mình chiến đấu.

Hàn Sương lạnh lùng: “Tôi là ai, không liên quan đến ông, nhưng mà tôi có thể nói với ông, nếu như ông muốn đấu 1:1, vậy tôi đấu với ông tới cùng!”

“Hừ!”

Đao Ba lạnh lùng đáp: “Người phụ nữ ngông cuồng!”

Lời vừa dứt, ông ta phất tay: “Người phụ nữ này để cho tôi, các người dẫn Chu Kim Hảo rời đi!”

“Dạ!”

Hai tên đàn ông to lớn còn lại lập tức xông về hướng Chu Kim Hảo.

Hàn Sương lo lắng trong lòng, hai vệ sĩ mà nhà họ Quan phái đến đây, trong trận chiến vừa nãy, đã bị thương nặng, không còn sức chiến đấu.

Bây giờ chỉ còn một mình cô, đối phương trừ Đao Ba ra, còn có hai người.

Vừa nãy trong lúc đánh nhau, cô đã tiêu hao nhiều sức lực, sự mạnh mẽ biểu hiện ra bên ngoài bây giờ, chẳng qua là gắng gượng.

Bây giờ cô bị Đao Ba vây lấy, bên phía Chu Kim Hảo, vốn dĩ không thể lo được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui