Không ai ngờ được Ngụy Thâm lại bảo Dương Chấn giết Ngụy Thành Châu.
Ngay cả bản thân Dương Chấn cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Ngụy Thành Châu lúc này trông rất hoảng sợ, trên mặt tràn đầy lửa giận: “Đồ khốn kiếp! Dù thế nào thì tao cũng là ba mày, vậy mà mày lại muốn giết tao?”
“Chính vì ông là ba tôi, cho nên tôi không có cách nào tự ra tay được!”
Ngụy Thâm đột nhiên bình tĩnh nói.
“Anh Dương, xin ngài đừng nghe những lời nó nói.
Người đề xuất tìm kiếm cao thủ giúp đỡ hiệp hội võ đạo chính là nó.”
“Bây giờ nó đã một lòng muốn chết rồi, cho dù cậu có giết tôi thì nó cũng không thả mẹ vợ cậu ra đâu.”
“Ngài nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!”
Ngụy Thành Châu thực sự sợ hãi, hai tên vệ sĩ phía sau cũng cảnh giác nhìn Dương Chấn.
Nhưng bọn họ đều biết nếu Dương Chấn muốn giết Ngụy Thành Châu thì không ai có thể ngăn cản nổi.
“A… đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Đúng lúc này, Chu Kim Hảo đột nhiên sợ hãi kêu lên: “Dương Chấn, cậu mau cứu tôi đi!”
Lúc này, con dao găm Ngụy Thâm đang đặt trên cổ Chu Kim Hảo, đột nhiên quẹt nhẹ một cái, máu tươi bỗng chảy ra.
Ngụy Thâm một lòng muốn chết nên căn bản cũng không sợ Dương Chấn, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn Dương Chấn nói: “Ân oán giữa chúng ta không là gì so với Ngụy Thành Châu.
Chỉ cần cậu giết Ngụy Thành Châu thì tôi sẽ không làm hại người phụ nữ này.”
“Ngụy Thâm, ông suy nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ buông tay, vẫn còn có con đường sống!” Dương Chấn lạnh nhạt nói.
Không phải Dương Chấn không muốn ra tay với Ngụy Thành Châu, một khi Ngụy Thành Châu bị giết, e rằng sẽ gặp phiền phức lớn với hiệp hội võ đạo bên kia.
Ít nhất thì bây giờ Dương Chấn không muốn xảy ra xung đột lớn với hiệp hội võ đạo.
Ngụy Thành Châu cũng vội vàng nói: “Ngụy Thâm, ba hứa với con chỉ cần bây giờ con thả người ra thì từ nay về sau con sẽ là người đứng đầu nhà họ Ngụy, mọi chuyện của nhà Ngụy đều tùy con định đoạt!”
“Xem ra các người vẫn đánh giá thấp quyết tâm của tôi.”
Ngụy Thâm lắc đầu, đè mạnh con dao găm trong tay.
Trên cổ Chu Kim Hảo lại bị chảy máu lần nữa.
“A… đau chết mất… Dương Chấn, mau cứu tôi với!”
“Lẽ nào cậu thực sự muốn nhìn ông ta giết tôi hả?”
“Nếu tôi chết thì cậu giải thích với Tiểu Nhã và Tiểu Yên như thế nào đây?”
“Ông già kia đã lớn tuổi rồi thì nên chết đi, tôi còn trẻ! Cậu đừng do dự nữa, mau giết ông ta đi!”
Chu Kim Hảo hoảng sợ khóc thét lên.
Ngụy Thành Châu nghe bà ta nói xong, cơ mặt co quắp, nhưng Dương Chấn đang ở đây, ông ta cũng không dám nói gì.
“Ngụy Thâm, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, thả bà ta ra, tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho ông!” Sự kiên nhẫn của Dương Chấn gần như đã cạn kiệt.
Trong lúc nói chuyện, Dương Chấn cầm trong tay vài chiếc lá, kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ.
Chỉ cần Ngụy Thâm dám giết Chu Kim Hảo thì Dương Chấn đảm bảo Ngụy Thâm sẽ chết trước!
Anh rất thông cảm với những gì Ngụy Thâm đã trải qua, nhưng những lời đe dọa từ phía đối phương đã khiến Dương Chấn muốn giết người.
“Con trai, con đừng làm vậy! Ba đã mất một đứa con trai rồi, cũng không muốn lại mất đi bất kỳ người thân nào nữa! Chỉ cần con nguyện ý buông tay, ba hứa sau này sẽ giao nhà họ Ngụy lại cho con!”
“Ba thực sự đã sai, thực sự đã sai rồi!”
Ngụy Thành Châu tràn đầy đau đớn, “bụp” một tiếng, ông ta thật sự quỳ xuống đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ngụy Thâm, nói: “Con trai, con biết không, đời này ba chưa từng cầu xin người nào hết, cũng chưa từng quỳ xuống trước mặt người khác, nhưng hôm nay, ba quỳ xuống trước mặt con, cầu xin con!”
Ngụy Thâm thờ ơ trước lời cầu xin của Ngụy Thành Châu, trong mắt chỉ có hận thù sâu đậm.
“Ngụy Thành Châu, ông không cần phải giả vờ trước mặt tôi.
Ông là người thế nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Ông tưởng rơi vài giọt nước mắt cá sấu là tôi sẽ thật sự tin ông sao?”
“Nếu tôi thật sự buông tay, sợ rằng vừa trở về nhà họ Ngụy thì đã bị ông giết chết rồi.”
“Chuyện giết người thân của mình cũng không phải ông chưa từng làm, ba của ông, không phải cũng do ông tự tay kết liễu nên ông mới ngồi lên được chức vị này sao?”
Ngụy Thâm dường như biết hết tất cả mọi bí mật của Ngụy Thành Châu.
“Con trai, ba đã quỳ xuống trước mặt con rồi, lẽ nào con không muốn tha thứ cho ba?” Ngụy Thành Châu cầu xin.
Ngụy Thâm lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nếu Dương Chấn không muốn giết ông, vậy thì tôi cho ông một lựa chọn, hoặc là ông chết hoặc là người phụ nữ này chết!”
“Nếu ông không muốn chết, vậy thì tôi sẽ giết người phụ nữ này, đến lúc đó kết quả cũng sẽ giống nhau thôi.”
“Tôi nghĩ, tuy rằng người là do tôi giết, nhưng dù sao mọi chuyện cũng vì nhà họ Ngụy mà ra.
Dương Chấn nhất định sẽ không bỏ qua cho ông đâu, đúng không?”
“Được rồi, lời nên nói thì đã nói rồi, trong vòng một phút đồng hồ, nếu như ông không chết, tôi sẽ giết người phụ nữ này!”
Lúc này, sắc mặt Ngụy Thâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Loại người này đã hoàn toàn không quan tâm đến sống chết nữa, cho nên mới có vẻ mặt như vậy.
“Ngụy Thâm, nói như vậy có nghĩa là con định mãi mãi không tha thứ cho ba?”
Ngụy Thành Châu đột nhiên đứng lên, có thể thấy cho dù có nói khô nước miếng thì Ngụy Thâm cũng sẽ không đổi ý.
“Còn bốn mươi giây!”
Ngụy Thâm không trả lời, mà báo cáo thời gian còn lại.
Dương Chấn nheo mắt lại, lá cây giữa hai ngón tay gần như bị anh bóp nát.
“Còn ba mươi giây!”
Không lâu sau, Ngụy Thâm lại báo cáo thời gian một lần nữa.
“Dương Chấn, cậu mau giết ông già kia đi, tôi là mẹ vợ của cậu, lẽ nào cậu định trơ mắt nhìn tôi bị giết chết sao?”
“Nếu tôi chết, Tiểu Nhã và Tiểu Yên sẽ nghĩ thế nào?”
“Sáng nay, kênh livestream trực tiếp đã vu khống cậu.
Bây giờ chỉ có tôi mới có thể làm rõ chân tướng!”
“Nếu không, Tiểu Nhã và Tiểu Yên nhất định sẽ nghĩ rằng cậu đã phái người đến giết tôi.
Đến lúc đó Tiểu Nhã và Tiểu Yên sẽ hận cậu cả đời!”
Cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại trên cổ, khuôn mặt Chu Kim Hảo đầy sợ hãi, bà ta hét to với Dương Chấn.
Nhưng Dương Chấn vẫn thờ ơ như cũ, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngụy Thâm.
“Mười giây cuối cùng!”
Ngụy Thâm báo lại thời gian, vẻ mặt đầy kiên quyết.
“Chín giây!”
“Tám giây!”
…
“Một giây!”
Ngụy Thâm liên tục báo thời gian, vừa xong giây cuối cùng, ông ta bình tĩnh nhìn Ngụy Thành Châu: “Tôi sẽ ở địa ngục chờ ông!”
Vừa dứt lời, cánh tay cầm dao của Ngụy Thâm bất ngờ dùng sức.
“A…”
Chu Kim Hảo nhắm mắt lại hét lên.
“Pằng!”
Cùng lúc đó, một tiếng súng chói tai vang lên, tất cả bụi đất đều lắng xuống.
Giữa trán Ngụy Thâm xuất hiện một lỗ máu chói mắt, cuối cùng ông ta vẫn chưa kịp ra tay thì đã bị bắn trước.
“Rầm!”
Cơ thể ông ta ngã xuống đất.
Lúc này, một tay bắn tỉa mặc áo khoác da xuất hiện, đi tới bên cạnh Ngụy Thành Châu.
Thì ra người vừa bắn là người của Ngụy Thành Châu.
Ngụy Thành Châu có chút phiền muộn, cuối cùng nhìn thi thể Ngụy Thâm, nói: “Đem thi thể Ngụy Thâm đưa về nhà họ Ngụy an táng!”
Ông ta lại nhìn Dương Chấn: “Anh Dương, mẹ vợ cậu giao cho cậu, tôi sẽ thu xếp người ra mặt làm rõ những đoạn video lan truyền trên mạng trước đây đều là do con trai tôi ép mẹ vợ cậu làm.”
“Ngoài ra, liên quan đến việc bồi thường những tổn thất đã gây ra cho Tập đoàn Nhạn Chấn, tôi sẽ sắp xếp người đến làm việc với cậu.”
Nói xong, Ngụy Thành Châu quay người tập tễnh rời đi.
Dương Chấn nhìn bóng lưng ông ta đang rời đi, trong lòng vô cùng cảm khái, đây chính là kẻ đáng thương chắc hẳn có chỗ đáng hận?