Chàng Rể Chiến Thần


Khoảng cách của Dương Chấn với bọn người Mã Tuân vẫn còn một đoạn, nhưng mà có thể nghe được lời nói của chàng trai với anh ta vô cùng rõ ràng.


Người họ Hoàng lại tự xưng là chồng sắp cưới của Ngải Lâm, hiển nhiên là người của nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô Bát Môn.


Trước đó Ngải Lâm đã từng nói với Dương Chấn nhà họ Ngải muốn hi sinh hạnh phúc của cô ta để kết thành thông gia với nhà họ Hoàng.


Không ngờ đến là đối phương lại tìm tới Giang Châu.


“Dương Chấn, chị Ngải hình như là gặp phải chuyện gì đó, chúng ta mau đến đó xem một chút đi.”
Ở phía xa xa, Tần Nhã đã cảm thấy bầu không khí căng như dây đàn.


Sau lưng của Hoàng An còn có một người đàn ông trung niên mặc đường trang màu đen, dáng người không cao lớn bằng Mã Tuân nhưng mà khí thế không hề thua Mã Tuân chút nào, hiển nhiên là cao thủ.


Dù sao thì cũng là thế hệ trẻ tuổi của Yên Đô Bát Môn, có cao thủ bảo vệ rất bình thường.


“Sao anh lại đến đây?”
Lúc Ngải Lâm nhìn thấy Hoàng An, sắc mặt hết sức khó coi, bước ra phía trước từ sau lưng của Mã Tuân, vẻ mặt không vui nhìn về phía Hoàng An.


Bị Mã Tuân từ chối bắt tay, Hoàng An cũng không tức giận, không để lại dấu vết mà thu hồi tay mình lại, mỉm cười nói: “Đi với người lớn trong gia tộc đến Giang Châu giải quyết chút việc riêng, lại nghe nói em đang ở đây, cho nên tới đây nhìn xem.”
“Anh Tuân, chị dâu, thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
Đúng lúc này, Dương Chấn và Tần Nhã đi tới, Dương Chấn cười ha hả nói.


Một tiếng anh Tuân và chị dâu của anh làm cho Mã Tuân và Ngải Lâm đều hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh hai người bọn họ liền hiểu dụng ý của Dương Chấn.


Nhưng khi Hoàng An nghe thấy lời nói của Dương Chấn, bộ dạng công tử nho nhã lúc nãy của anh ta đảo mắt liền biến thành một mặt hận ý.


“Thằng nhóc kia, mày mới gọi Ngải Lâm là cái gì?”
Hoàng An liếc mắt nhìn về phía Dương Chấn, trong giọng nói mang theo vài phần sát ý nồng đậm.


Mà vệ sĩ sau lưng anh ta dường như cũng đã cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người của Dương Chấn, vô thức di chuyển bước chân đến gần Hoàng An một chút.



“Là anh nghe không hiểu tiếng người, hay là lỗ tai có vấn đề vậy?”
Dương Chấn lạnh nhạt nói, khóe miệng còn mang theo ý vị trêu tức.


“Mày muốn chết à.”
Hoàng An lập tức nổi giận.


“Hoàng An, anh muốn làm cái gì vậy?”
Ngải Lâm tức giận ngăn cản trước mặt Dương Chấn.


Cô ta biết thân phận của Dương Chấn, cũng biết rất rõ dựa vào năng lực của Dương Chấn hoàn toàn không đặt Hoàng An vào trong mắt.


Nhưng mà nhà họ Hoàng phía sau Hoàng An sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Dương Chấn.


Cô ta không đồng ý bởi vì chuyện riêng của mình mà trở thành gánh nặng cho người khác.


“Ngải Lâm, em có biết là em đang làm cái gì không hả?”
Hai mắt của Hoàng An nhìn chằm chằm vào Ngải Lâm, gương mặt tức giận: “Em là vợ sắp cưới của Hoàng An tôi, lại anh anh em em với người đàn ông khác, đây không phải là đang gây sự với tôi, mà là đang khiêu khích toàn bộ nhà họ Hoàng.”
“Tôi đồng ý muốn gả cho anh hồi lúc nào chứ?” Ngải Lâm cả giận nói.


“Chỉ vì người đàn ông này?”
Hoàng An chỉ tay vào Mã Tuân, tức giận chất vấn.


“Anh chưa lập gia đình, tôi chưa gả đi, tôi và ai ở cùng một chỗ có liên quan gì tới anh cơ chứ?”
Lúc này Ngải Lâm cực kỳ mạnh mẽ, chủ động khoác lấy tay của Mã Tuân.

.

Truyện Mỹ Thực
“Em không sợ là bản thân em sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho nhà họ Ngải à?”
Hoàng An híp mắt nói, trong lời nói tràn đầy ý vị uy hiếp.


“Hóa ra là một tên ngớ ngẩn cậy vào gia tộc.”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng rồi nói.


“Này thằng kia, mày có tin là tao giết chết mày ngay tại đây mà cũng không có bất cứ chuyện gì không hả?” Hoàng An trợn tròn mắt.



Ánh mắt của Dương Chấn dần dần lạnh lẽo: “Cậu biết tôi ghét nhất là cái gì không?”
“Cái gì?”
Hoàng An vô thức hỏi lại.


“Bụp.”
Giọng nói của anh ta vừa mới dứt, trong nháy mắt Dương Chấn liền biến mất tại chỗ.


“Cậu An, cẩn thận đó.”
Vệ sĩ mặc trang phục thời Đường bên cạnh anh ta quá sợ hãi hét lên một tiếng, muốn ngăn cản Dương Chấn lại.


“Bốp.”
Chỉ là trong nháy mắt vệ sĩ mặc trang phục thời Đường vừa mới cử động, Dương Chấn đã xuất hiện ở trước mặt của Hoàng An, bóp cổ Hoàng An.


“Cút đi!”
Dương Chấn hét lên một tiếng với vệ sĩ mặc trang phục thời Đường.


Vừa mới hét lên, giống như là một cơn sóng nổ vang bên tai của vệ sĩ mặc trang phục thời Đường, thân thể của ông ta run lên bần bật, lại bị quát lui về sau ba bốn bước.


Chờ sau khi ông ta lấy lại tinh thần lại phát hiện Hoàng An đã bị Dương Chấn nâng lên cao bằng một tay, hai chân cách mặt đất đang không ngừng vùng vẫy.


“Mày muốn cưỡng ép cưới Ngải Lâm à?”
“Mày muốn để nhà họ Ngải vạn kiếp bất phục?”
“Mày còn muốn giết tao trên đường hả?”
“Uy hiếp tao? Chỉ dựa vào mày, có tư cách không?”
Lời nói của Dương Chấn như tiếng sấm rền vang, nổ vang ở trong đầu của Hoàng An.


Mỗi một lần đặt câu hỏi, lực đạo trên cánh tay của Dương Chấn liền tăng thêm một phần, đặt câu hỏi liên tiếp bốn lần, Hoàng An cảm thấy cổ của mình sắp bị đứt rồi, dọa anh ta hồn phi phách tán.


Lúc này bản thân Hoàng An cảm nhận được cảm giác cách cái chết trong gang tấc.


Về phần vệ sĩ mặc đường trang ở bên cạnh Hoàng An đã sớm bị một câu quát lớn của Dương Chấn dọa đến nỗi không dám bước đến gần một bước.



“Anh Chấn, mau buông tay ra đi, mau buông tay ra!”
Cả nửa ngày Ngải Lâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng hét to lên.


Cô ta không muốn bởi vì gia tộc mà hi sinh hạnh phúc của mình, nhưng mà cũng không muốn bởi vì chính mình mà để gia tộc đứng trước nguy cơ bị hủy hoại.


Hơn nữa nếu như Dương Chấn giết Hoàng An thì sẽ mang đến cho bản thân rất nhiều phiền toái.


“Nhã, cô mau khuyên Dương Chấn đi.”
Thấy Dương Chấn không có phản ứng gì, Ngải Lâm gấp đến độ phải cầu xin Tần Nhã giúp đỡ.


Lúc này Tần Nhã cũng mới lấy lại tinh thần, sốt ruột nói: “Chồng, anh buông tay ra nhanh đi, nếu không thì anh ta sẽ chết đó.”
Nghe thấy âm thanh của Tần Nhã, hai mắt đỏ ngầu của Dương Chấn mới dần dần khôi phục lại màu sắc bình thường.


“Dựa vào mặt mũi của chị Ngải, tao tạm thời tha cho mày một cái mạng.”
Dương Chấn tiện tay vung lên, thân thể của Hoàng An bị ném ra xa mấy mét, nặng nề rơi trên mặt đất, giống như là một con chó chết, hô hấp từng ngụm.


Lúc nãy sống và chết chỉ nằm giữa ranh giới đó.


Thật lâu sau, Hoàng An mới dần dần khôi phục lại, nhưng mà chỗ bị Dương Chấn năm ở trên cổ vẫn mang theo vết tích rõ ràng như cũ.


“Điều tra cho tôi rốt cuộc thằng đó có lai lịch gì.”
Nhìn về phía bọn người Dương Chấn đã đi khỏi, Hoàng An gầm thét lên.


Anh ta đường đường là một trong Yên Đô Bát Môn, dòng chính của nhà họ Hoàng, đừng nói chỉ là Giang Châu, phóng mắt ra xa những thế lực đứng đầu ở mười mấy thành phố ở Cửu Châu, thậm chí là gia đình giàu có ở Yên Đô, có ai dám đối xử với mình như vậy đâu?
Một người con trai trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi vậy mà thiếu chút nữa đã giết mình ở bên đường, đây chính là nỗi sỉ nhục của anh ta.


Lúc này nhóm người Dương Chấn đã bước vào nhà hàng Bắc Viên Xuân.


Trong phòng bao, cảm xúc của Ngải Lâm vô cùng sa sút, hai mắt hơi đỏ lên, không nói một lời nào.


Mã Tuân ngồi bên cạnh cô ta, nhưng mà lại không biết an ủi như thế nào.


“Chị Ngải, chị đừng khó xử, tôi tin tưởng là có anh Tuân ở đây, cho dù ai cũng không thể làm tổn thương được chị.”
Tần Nhã kéo tay Ngải Lâm an ủi.


Mã Tuân vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, anh nhất định sẽ không để cho bất cứ người nào làm tổn thương em.”

Dương Chấn cũng mở miệng nói: “Chị Ngải, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là chuyện mà chị không muốn làm thì ai cũng không thể ép buộc được chị.”
Ngải Lâm cảm kích nhìn bọn họ, đỏ mắt nói: “Cảm ơn mọi người.”
Hôm nay đã xác định là một bữa tiệc không vui, cuối cùng lúc muốn rời khỏi, Ngải Lâm bỗng nhiên lại nói: “Ngày mai tôi trở về Yên Đô.”
Nghe vậy, đám người ai nấy đều im lặng.


Lần này đến Giang Châu, vốn dĩ Ngải Lâm đến để trị bệnh cho Tần Đại Quang, bây giờ Tần Đại Quang đã tỉnh lại rồi, cô ta cũng đã ở đây lâu lắm rồi, đúng là phải nên rời đi.


“Được, ngày mai tôi và Mã Tuân đưa chị đi.” Dương Chấn mở miệng nói.


Anh biết là lần này Ngải Lâm trở lại Yên Đô có lẽ là thật sự phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, gả vào nhà họ Hoàng.


Mặc dù anh muốn để Mã Tuân và Ngải Lâm ở bên nhau, anh cũng muốn vì bọn họ mà chống hết tất cả những áp lực.


Nhưng mà mỗi một người đều có quyền lựa chọn, anh cũng biết Ngải Lâm là người như thế nào, nếu như cô đã quyết định thì cho dù anh có dẫn thiên quân vạn mã đến nhà họ Ngải cầu hôn thay cho Mã Tuân, cô ta vẫn sẽ không thay đổi ý định như cũ.


Trừ phi cô ta quyết định muốn ở bên cạnh Mã Tuân.


Nhưng mà ngày hôm nay mối quan hệ của hai người còn xa lắm mới nói đến chuyện cưới gả.


Mã Tuân lập tức ảm đạm, bưng ly nước lớn bỗng nhiên uống một hơi cạn sạch.


Cùng lúc đó, nhà họ Mạnh ở Giang Châu.


Trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên cao quý ngồi trên vị trí chủ thượng.


Mà Mạnh Hoành Nghiệp là gia chủ nhà họ Mạnh lại chỉ có thể miễn cưỡng ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười miễn cưỡng.


“Bà Hoàng, ngài đến Giang Châu khi nào vậy, sao lại không thông báo trước một tiếng? Để tôi tự mình đến sân bay đón ngài.”
Trên mặt của Mạnh Hoành Nghiệp chứa đầy nụ cười, nhưng mà chỗ sâu trong đôi mắt lại tràn đầy sợ hãi.


Sắc mặt của bà Hoàng vô cùng bình tĩnh, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hoành Nghiệp, giống như là có thể nhìn thấu được sự sợ hãi trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp.


“Tôi hỏi ông, Mạnh Huy con của tôi chết như thế nào, còn có Mạnh Thiên Kiêu chồng trước của tôi chết như thế nào?”
Bà Hoàng đi thẳng vào vấn đề, lúc nói ra câu hỏi này, trong ánh mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt, làm Mạnh Hoành Nghiệp sợ hãi đến nỗi lông tơ dựng thẳng đứng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận