“Cậu nói cái gì?”
Mạnh Hoành Nghiệp đứng phắt dậy từ trên ghế, trên mặt tràn đầy sợ hãi: “Đàm đại sư chết rồi?”
“Chuyện này sao có thể?”
“Cậu nhìn thấy rõ ràng chưa?”
“Xác định người chết là Đàm đại sư à?”
Mạnh Hoành Nghiệp tức giận nắm lấy cổ áo của người đó, liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề.
Đàm đại sự mạnh bao nhiêu, ông ta đã tận mắt chứng kiến, chỉ một cái búng tay đã bung bay người mạnh nhất của nhà họ Mạnh, Hắc Bao đại đao, một chưởng liền đánh Hắc Bào ngất xỉu.
Đàm đại sự mạnh như thế, sao có thể bị giết được?
“Gia chủ, những điều tôi nói đều là sự thật, người bị giết chính là Đàm đại sư, thi thể của ông ta đang ở ngoài cửa, nếu như ông không tin thì bây giờ tôi cũng có thể cho người mang thi thể của ông ta vào.”
Người kia sợ xanh mặt, vội vàng nói.
“Mang thi thể của ông ta vào đây cho tôi.” Mạnh Hoành Nghiệp đỏ mắt hét lên một câu.
Hai người Hoàng Mai và Hoàng An lúc này trên mặt cũng tràn đầy biểu cảm không thể tin được, căn bản không tin tưởng người chết lại là Đàm đại sư.
Rất nhanh, hai người nâng theo một thi thể vào trong phòng.
“Đàm đại sư.”
Lúc Mạnh Hoành Nghiệp nhìn thấy dung mạo của thi thể, hai mắt lập tức trừng lớn, thân thể lùi về phía sau năm sáu bước, cả người xụi lơ đặt mông ngồi trên mặt đất.
Lúc này tay chân của Đàm đại sư máu me đầm đìa, hiển nhiên tay chân đã bị tàn phế.
Đã chết mà hai mắt còn mở thật to, trong con mắt tràn đầy sợ hãi.
“Đàm đại sư.”
Bà Hoàng cũng sợ đến ngây người, đây là lần đầu tiên bà ta không kiềm chế được cảm xúc của mình, thân thể run lên nhè nhẹ.
Mà Hoàng An thì đã bị dọa đến nỗi hồn phi phát tán, chỉ nhìn một chút liền không dám nhìn thi thể thảm hại của Đàm đại sư.
Trong đầu của anh ta bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của một người trẻ tuổi thân hình như ma mị, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của mình, một cánh tay nâng tay lên trên cao.
Thiếu chút nữa anh ta đã bị đối phương giết chết.
Lại nhìn kết cục của Đàm đại sự, anh ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, mình vẫn còn sống.
“Có, chắc chắn là Đàm đại sư đã bị Dương Chấn giết chết, anh ta quả thật chính là một ác ma, nếu không thì bây giờ chúng ta đi khỏi đây đi, có lẽ là anh ta sẽ đến nhà họ Mạnh giết chết chúng ta.”
“Bây giờ Đàm đại sư đã chết rồi, nếu như Dương Chấn đánh tới nhà họ Mạnh, chúng ta phải chết không cần nghi ngờ gì.”
“Có, bây giờ chúng ta chạy về Yên Đô trong đêm luôn đi, nếu không thì thật sự không còn kịp nữa đâu.”
Hoàng An thật sự sợ hãi, gần như là bị điện, điên cuồng gào thét lớn tiếng nói.
Anh ta là người nhà họ Hoàng, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, ở gia tộc vốn dĩ là một cậu chủ ăn chơi không biết học hành.
Cho dù không tiếp xúc với cái tâm của gia tộc, nhưng mà dựa vào thân phận dòng chính nhà họ Hoàng, vẫn đủ để anh ta không lo cơm áo gạo tiền cả một đời.
Loại người này làm gì có trải qua chuyện bị giết?
Đàm đại sự mạnh cỡ nào, anh ta biết rất rõ, ngay cả Đàm đại sư đều đã bị giết, có thể nghĩ tới sự sợ hãi lúc này ở trong lòng của anh ta.
“Chát!”
Hoàng Mai đánh một bạt tay lên trên mặt của Hoàng An, tức giận nói: “Cháu ngậm miệng lại cho cô, lại nói bậy cũng đừng trách cô không khách khí.”
Mặc dù Hoàng Mai của vô cùng hoảng sợ, nhưng mà bà ta thân là nữ chủ của nhà họ Hoàng, hơn nữa ở nhà họ Mạnh đường nhiên cũng không thể biểu hiện ra phần e ngại này.
Sau khi Hoàng An bị đánh một bạt tại thì đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn vô cùng sợ hãi, hai mắt đỏ lên: “Cô ơi, chẳng lẽ là chúng ta cứ chờ anh ta tới nhà họ Mạnh hả?”
Hoàng Mai không nói chuyện, giữa hàng lông mày đầy sự nặng nề, thật lâu sau bà ta mới mở miệng nói: “Nếu như cậu ta thật sự muốn đánh tới nhà họ Mạnh, sẽ không chỉ là đưa thi thể của Đàm đại sự tới.”
“Vậy cậu ta có ý gì?”
Nghe thấy câu nói này của Hoàng Mai, Hoàng An thoáng thở phào một hơi.
“Cậu ta là đang cảnh cáo chúng ta.” Hoàng Mai cắn răng nghiến lợi nói.
Cả người Mạnh Hoành Nghiệp cũng run lên, trên mặt vô cùng lo lắng, ông ta biết rằng Hoàng Mai nói không sai, cái này quả thật là đang cảnh cáo.
Đã trực tiếp đưa người đến nhà họ Mạnh, vậy đã nói rõ Dương Chấn biết rằng việc ám sát của Đàm đại sư có liên quan đến nhà họ Mạnh.
Nghĩ đến đây, cả người của Mạnh Hoành Nghiệp không có cách nào kiềm chế được mà run rẩy.
“Bich.”
Ông ta trực tiếp quỳ gối dưới chân của Hoàng Mai,
“Gia chủ nhà họ Mạnh, ông làm cái gì vậy?”
Hoàng Mai lập tức kinh hãi, vội vàng đưa tay đỡ Mạnh Hoành Nghiệp dậy.
Bà ta đến nhà họ Mạnh mặc dù vô cùng cường thế, nhưng mà cho dù như thế nào thì Mạnh Hoành Nghiệp cũng là ba chồng của bà ta.
Nào có đạo lý ba chồng quỳ trước mặt con dâu, chuyện này quả thật đại nghịch bắt đạo.
“Bà Hoàng, cầu xin bà hãy cứu nhà họ Mạnh chúng tôi.”
Mạnh Hoành Nghiệp đỏ mắt nghẹn ngào nói: “Cho dù như thế nào thì nhà họ Mạnh cũng là gia tộc của Thiên Kiều và Huy.”
“Lúc đầu, nhà họ Mạnh muốn giao cho hai ba con bọn nó, chỉ là không ngờ đến vậy mà bọn nó lại xảy ra chuyện như thế.”
“Lần trước Dương Chấn đã cảnh cáo nhà họ Mạnh, nếu như còn tái phạm một lần nữa thì sẽ tiêu diệt nhà họ Mạnh của tôi, bây giờ Đàm đại sự ra tay với cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mạnh.”
Hai đầu gối của Mạnh Hoành Nghiệp gắt gao quỳ trên mặt đất, tùy ý để Hoàng Mai lôi kéo, ông ta cũng không chịu dậy.
“Cái ông già này, ông muốn chết cũng đừng có lôi kéo chúng tôi.”
Hoàng An Sơ Hoàng Mai sẽ đồng ý, vội vàng nói: “Cô ơi, ông già này đang diễn khổ nhục kế đó, cô tuyệt đối đừng mắc mưu của ông ta.
Dương Chấn ngay cả Đàm đại sư cũng có thể giết chết, huống hồ gì là chúng
Hoàng Mai không nói chuyện, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng trong quá khứ.
Nhớ đến lúc bà ta và Mạnh Thiên Kiều yêu đương, nhớ đến mọi chuyện giữa bọn họ.
Nhưng mà sau đó nhà họ Hoàng vì sắp xếp hôn nhân thương mại đã cưỡng ép bà ta và Mạnh Thiên Kiêu chia tay nhau.
Vì để bảo vệ cho Mạnh Thiên Kiều và Mạnh Huy, Hoàng Mai chỉ có thể che giấu quá khứ, ba mươi năm qua từng giây từng phút bà ta vẫn đều nhớ con của mình, nhưng mà bà ta vẫn không dám tới nhìn một chút.
Bởi vì khi đó chuyện của con trai và bà ta bị bại lộ, không chỉ có nhà họ Hoàng không tha thứ cho bà ta, ngay cả gia tộc chồng của bà ta cũng sẽ không có khả năng tha thứ.
Bây giờ Mạnh Thiên Kiều và Mạnh Huy chết rồi, bà ta mới bốc lên nguy hiểm to lớn đến thành phố muốn báo thù rửa hận cho bọn họ.
Lại không ngờ tới ngay cả vệ sĩ mạnh nhất ở bên cạnh mình cũng đều đã bị giết.
Cả đời này bà ta thật sự có lỗi với Mạnh Thiên Kiều và Mạnh Huy, nếu như không làm chút gì đó cho bọn họ, đợi sau khi bà ta chết đi đều không thể đối mặt với bọn họ.
Càng nghĩ, trong lòng của bà ta càng kiên định.
“Được, tôi đồng ý với ông, dùng hết tất cả mọi thứ cũng sẽ bảo vệ cho nhà họ Mạnh, giết chết Dương Chấn.”
Hoàng Mai gần như cắn răng nói ra những lời này.
Mạnh Hoành Nghiệp nghe vậy lập tức vui vẻ, nước mắt tuôn rơi đầy mặt: “Cảm ơn bà Hoàng, cảm ơn bà Hoàng.”
“Cô ơi, cô đừng có xúc động mà, đối phương là cao thủ có thể giết chết Đàm đại sự, sao cô có thể bảo vệ cho nhà họ Mạnh? Làm như thế nào để giết được Dương Chấn chứ?” Hoàng An vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Hoàng Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như cháu dám tiết lộ chuyện này ra bên ngoài nửa chữ, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cháu.”
Toàn thân Hoàng An run lên, anh ta biết sự tàn nhẫn của cô mình, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng mà trong đầu lại đang suy nghĩ làm sao để trở về thành phố trước đây.
Hiện tại anh ta không muốn phải chờ đợi ở đây một khắc nào, chỉ muốn lập tức trở về Yên Độ.
Chỉ có trở lại nhà họ Hoàng, anh ta mới có thể yên tâm.
Sắc mặt của anh ta thay đổi không thể nào trốn tránh khỏi hai mắt của Hoàng Mai.
Hoàng Mai đột nhiên lại hỏi: “Chuyện của cháu xử lý như thế nào?”
Hoàng An lập tức mang theo vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ để tiện đó vậy mà lại dám ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.”
“Cái thứ không biết sống chết, cũng dám cắm sừng nhà họ Hoàng chúng ta.”
Hai mắt của Hoàng Mai sáng lên, phẫn nộ hét: “Chuyện này, nhà họ Ngải nhất định phải cho nhà họ Hoàng chúng ta một lời giải thích.”
“Cô ơi, cô nhất định phải làm chủ chuyện này cho cháu.” Hoàng An nói.
“Yên tâm đi, từ nhỏ cô thương nhất chính là cháu, cháu cũng giống như con trai của cô, sao cô có thể bỏ mặc cháu được?” Hoàng Mai lộ ra một nụ cười từ ái.
Hoàng An lập tức thủ sủng nhược kinh, ở nhà họ Hoàng, anh ta chỉ là con cháu ở ngoài rìa, mà Hoàng Mai mặc dù không có cách nào tiếp xúc với quyền lợi của gia tộc, nhưng mà dù sao thì bà ta cũng là con gái của gia chủ nhà họ Hoàng.
Thân phận như vậy, cho dù bà ta không có cách nào nắm quyền nhưng mà địa vị ở gia tộc cũng xa đến nỗi Hoàng An không có khả năng so sánh.
Lúc này có câu nói của Hoàng Mai, nhà họ Ngải chắc chắn phải vì thế mà trả một cái giá đắt.
“Cô để nhà họ Ngải phải trả một cái giá lớn là được rồi, nhưng mà không nên làm khó Ngải Lâm, cháu vẫn muốn cưới cô ấy.” Hoàng An bỗng nhiên có chút ngượng ngùng lên tiếng nói.
Nhớ tới dáng người nóng bỏng của Ngải Lâm, còn có gương mặt tinh xảo, Hoàng An cảm thấy trong bụng nổi lửa.
“Yên tâm đi, cô biết phải làm như thế nào mà.”
Hoàng Mai híp mắt nói, trong hốc mắt hiện lên một tia sát khí mãnh liệt.
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô.” Hoàng An vội vàng nói cảm ơn.
Nhưng mà trong nháy mắt anh ta vừa mới dứt lời, trong tay của Hoàng Mai bỗng nhiên xuất hiện một cây súng ngắn tinh xảo.
“Đùng.”
Tiếng súng vang lên, Hoàng An còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, trên trán đã xuất hiện một cái lỗ máu, biểu cảm trên mặt đông cứng, thân thể ngã xuống mặt đất.
Cảnh tượng này làm Mạnh Hoành Nghiệp sợ đến ngây người, sắc mặt của ông ta thay đổi, giọng nói cũng run lên: “Bà… bà Hoàng, ngài đây là?”
Trên mặt của Hoàng Mai hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng mà rất nhanh sắc mặt vô cùng kiên định mở miệng nói: “Chỉ có Hoàng An chết rồi mới có thể để nhà họ Hoàng phát ra cao thủ càng mạnh hơn, lần này Dương Chấn phải chết không thể nghi ngờ gì.”
Trái tim của Mạnh Hoành Nghiệp điên cuồng nhảy lên, có làm như thế nào ông ta cũng không ngờ đến người phụ nữ này lại tàn nhẫn như thế, ngay cả cháu trai của mình mà cũng giết.
“Hoàng An bị Dương Chấn giết chết, có hiểu chưa?” Hoàng Mai bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Hoành Nghiệp, nheo mắt hỏi.
Mạnh Hoành Nghiệp bỗng nhiên giật mình một cái, vội vàng gật đầu: “Cậu An phát hiện ra vợ sắp cưới của mình bị cướp, liền dẫn Đàm đại sư đi báo thù, kết quả là Đàm đại sư và cậu An đều bị giết.”