Chàng Rể Chiến Thần


Chính vào lúc này, Dương Chấn đột nhiên nhìn thấy sự cầu xin trong ánh mắt của Hàn Phi Phi, đột nhiên hiểu ra.

Hoá ra, cô ta là muốn lấy mình làm bia đỡ đạn, Dương Chấn lúc này mới thở phào một hơi.

Nhìn thấy ý cười nơi khoé miệng của Dương Chấn, Hàn Phi Phi hiểu, Dương Chấn đây là đã đồng ý giúp mình rồi.

Trong ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, Hàn Phi Phi đi lên trước, khoác lấy cánh tay của Dương Chấn ở trước mặt mọi người.

“A~”
Tất cả mọi người đều trừng to đôi mắt, miệng khẽ há, thậm chí có người còn phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Hàn Phi Phi là tiểu công chúa được sủng ái nhất nhà họ Hàn, ông nội là gia chủ, ba là người thừa kế gia chủ, nếu như ai có thể hẹn hò với cô ta thì tương lai thậm chí có thể nắm cả nhà họ Hàn.

Dù sao Hàn Khiếu Thiên chỉ có một đứa con trai là Hàn Diệp, mà Hàn Diệp chỉ có một đứa con gái là Hàn Phi Phi, vị trí gia chủ tương lai chỉ có thể truyền cho Hàn Phi Phi.

Đây cũng là vì sao, Ninh Thành Vũ lại nghĩ đủ mọi cách để thành đôi với Hàn Phi Phi.

“Ninh Thành Vũ, anh Dương mới chính là chân mệnh thiên tử của tôi, bây giờ anh biết tại sao tôi lại nói, cả đời này anh không có hội rồi chứ?”
Lúc Hàn Phi Phi nhìn Ninh Thành Vũ, vẻ mặt lạnh giá.

Ninh Thành Vũ không nói gì, sắc mặt tái xanh, lúc này anh ta có một cảm giác bị cắm sừng.

Dù sao, trong mắt của anh ta, Hàn Phi Phi đã là người phụ nữ của anh ta từ lâu rồi.

Lúc này, Hàn Phi Phi lại khoác tay của người đàn ông khác, vẻ mặt hạnh phúc.

Cuối cùng anh ta cũng ý thức ra, mình đã hoàn toàn mất đi cơ hội rồi.

Nhưng rất nhanh, một sự tức giận mãnh liệt lắp đầy trái tim của Ninh Thành Vũ.

“Anh, rốt cuộc là ai?”
Ninh Thành Vũ lại hỏi lần nữa.

Đây đã là lần thứ ba anh ta hỏi thân phận của Dương Chấn trong hôm nay rồi, nhưng Dương Chấn chưa hề trả lời anh ta qua.

Nếu như đối phương thật sự là cậu chủ đến từ hào môn Yên Đô thì cũng bỏ đi, nhưng nếu như không phải, thì anh ta sao có thể cam tâm để Dương Chấn cướp đi người phụ nữ chứ?
“Ninh Thành Vũ, anh muốn làm gì?”
Vẻ mặt Hàn Phi Phi lạnh giá, giống như một con gà mái bảo vệ gà con, sợ Ninh Thành Vũ sẽ báo thù Dương Chấn.

Nhìn thấy cảnh này, sự tức giận trong lòng Ninh Thành Vũ càng dữ dội, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đừng nấp sau lưng phụ nữ nữa, mà hãy dũng cảm nói ra thận phận của anh cho tôi biết đi!”
Hàn Phi Phi vừa định nói chuyện thì bị Dương Chấn nhẹ nhàng kéo ra đằng sau.

“Tôi có thân phận gì, anh không có tư cách biết!”
Dương Chấn nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Nhưng tôi có thể nói với anh, tôi là người mà anh không đắc tội được!”
Một câu nói, khiến cho cả sảnh tiệc hoàn toàn im lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn Dương Chấn với vẻ mặt chấn kinh, rất nhiều cô gái nở đầy ngôi sao trong mắt.

Sự bá đạo và tự tin của Dương Chấn, không giống như giả vờ.

Đặc biệt là, ở đằng sau anh, một bên là hậu bối Trần Anh Hào của nhà họ Trần lớn nhất Chu Thành, một bên là gia chủ trẻ tuổi nhất của hào môn hàng đầu ở tỉnh Giang Bình.

Còn có con gái của nhà giàu nhất Giang Châu.

Nhưng lúc này, mấy người này lại vô cùng hiểu ngầm mà đứng đằng sau Dương Chấn, rõ ràng là coi Dương Chấn là trung tâm.

Người trẻ tuổi như vậy, thật sự sẽ không có thân phận và bối cảnh gì sao?
“Cô Hàn, cô đừng có bị tên tiểu tử này gạt, toàn thân trên dưới của anh ta, cộng lại còn chưa đáng 3 triệu nữa?”
Nhưng, có tên ngốc nào đó, lại không tin điều này, lúc này tên tuỳ tùng Phùng Nghĩa Cần theo sau Ninh Thành Vũ chợt đứng ra, vẻ mặt mỉa mai mà nói: “Nếu như anh ta thật sự là cậu cả hào môn nào đó thì có thể ăn vận như vậy sao?”
“Có lẽ các người không biết chứ, lúc nãy khi tôi và cậu Ninh tới, ở bãi đỗ xe, nhìn thấy anh ta lái một chiếc xe Phaeton cũ nát tới đó.”
“Các người cho rằng, người trẻ tuổi như vậy thật sự sẽ có bối cảnh gì sao?”
Ánh mắt của Phùng Nghĩa Cần quét qua đám người xung quanh, vẻ mặt khinh miệt.

Nghe thấy lời này của anh ta, trong ánh mắt của một số người, đích thực có xuất hiện thần sắc hoài nghi.

Dù sao tất cả đều như Phùng Nghĩa Cần nói, Dương Chấn ăn vận như vậy, vốn không đáng tiền, hơn nữa lái xe cũng chả tốt lành gì.

“Anh im miệng cho tôi!”
Vẻ mặt Hàn Phi Phi tràn đầy tức giận, quát lên với Phùng Nghĩa Cần: “Anh là cái thá gì, mà cũng dám sỉ nhục anh Dương của tôi?”
“Cô Hàn, tôi không phải là đang lo lắng cô bị người ta gạt sao?”
Bị trách mắng trước mặt đám người, Phùng Nghĩa Cần cũng không tức giận, cười ha ha nói.

Nói xong, anh ta lại nhìn sang Dương Chấn, thái độ vô cùng ngang ngược mà nói: “Nhóc con, hồi nãy không phải anh rất ngầu sao? Nói là ngay cả cậu chủ Ninh cũng không đắc tội được mà?”
“Nếu đã như vậy thì anh đến tham gia tiệc sinh nhật của cô chủ Hàn, chắc cũng đã chuẩn bị đại lễ gì rồi đó chứ?”
“Chi bằng bây giờ lấy ra, cho mọi người xem đi, xem thử món quà sinh nhật mà anh tặng có xứng làm bạn trai của cô chủ Hàn hay không?”
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người của Dương Chấn.

Đích thực là có người nghi ngờ thân phận của Dương Chấn, cũng rất trông đợi, một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường rốt cuộc có thể lấy ra được món quà thế nào.

Ninh Thành Vũ lập tức sáng mắt lên, hồi nãy anh ta còn chưa hoài nghi, nhưng bây giờ nghe Phùng Nghĩa Cần nói như vậy, anh ta cũng nghi ngờ, Dương Chấn rốt cuộc có phải là bạn trai của Hàn Phi Phi hay không.

Nếu như Dương Chấn thật sự chỉ tuỳ tiện lấy ra món quà mấy trăm ngàn, thì không chỉ nói rõ anh là một tên nghèo, mà còn có thể nói rõ giữa anh và Hàn Phi Phi vốn không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái.

Vẻ mặt Trần Anh Hào đầy giễu cợt, anh ta đương nhiên biết, món quà mà Dương Chấn chuẩn bị là gì, đó là một chiếc vòng tay phỉ thuý trị giá hơn 38 tỷ.

Chiếc nhẫn kim cương mà Ninh Thành Vũ lấy ra lúc nãy, cũng miễn cưỡng trị giá vài chục tỷ, nhưng so với chiếc vòng tay mà Dương Chấn tặng, còn kém xa.

Sắc mặt Hàn Phi Phi khẽ thay đổi, bởi vì Dương Chấn là ân nhân cứu mạng của Hàn Khiếu Thiên, Hàn Khiếu Thiên đã đặc biệt dặn dò, không được điều tra Dương Chấn.

Cô ta cũng chỉ biết, Dương Chấn rất lợi hại, nhưng không rõ thân phận và tài lực thật sự của Dương Chấn.

Đối với cô ta, cho dù Dương Chấn có chuẩn bị quà sinh nhật cho mình thì cũng sẽ không quá đắt.

“Qùa sinh nhật của anh Dương tôi đã nhận được từ sớm rồi, liên quan gì đến anh?”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Hàn Phi Phi lập tức quát.

Phùng Nghĩa Cần cười cười: “Cô chủ Hàn, chắc không phải là tên nhóc này căn bản không có chuẩn bị quà cho cô nên cô mới cố ý nói giúp anh ta như vậy đó chứ?”
“Phi Phi, nhẫn kim cương Tâm Chi Luyến mà anh tặng em, là anh đã phí 29.999.999.999 để mua đó, nhãn mác vẫn còn nè.”
Ninh Thành Vũ cũng nhân cơ hội mà nói: “Nếu như anh ta thật sự là bạn trai của em thì món quà chắc sẽ không kém hơn anh đâu nhỉ?”
“Cậu chủ Ninh, cậu nhìn bộ dạng nghèo nàn của anh ta, sao có thể lấy ra món quà còn tốt hơn của cậu chứ? Nếu như anh ta có thể lấy ra thì tôi ăn luôn chai rượu này!”
Phùng Nghĩa Cần ha hả cười lớn mà nói, trong lời nói tràn ngập sự mỉa mai.

“Anh…..”
Vẻ mặt Hàn Phi Phi tức giận, vừa định bạo phát thì Dương Chấn đột nhiên cười cười, giễu cợt mà nhìn Phùng Nghĩa Cần hỏi: “Cậu chắc chứ? Nếu như quà của tôi tốt hơn thì cậu sẽ ăn cả chai rượu?”
“Đậu! Nói anh tốt là anh liền đắc ý ngay rồi hả? Một tên nghèo mà cũng dám giả vờ làm cậu chủ hào môn? Lời ông đây đã nói, đương nhiên sẽ không nuốt lời, chỉ cần anh có thể lấy ra thứ tốt hơn thì ông đây sẽ dám ăn cả chai rượu!”
Phùng Nghĩa Cần nói, xách một chai rượu vang lên, vẻ mặt hung hãn mà nói: “Nếu như không lấy ra được, thì chai rượu này, anh, ăn cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui