Không ai ngờ, Ngụy Thành Châu dám nói câu này trước mặt mọi người.
Nếu mấy lời này truyền đến tai ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố đó, e rằng nhà họ Ngụy sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
Nhưng Dương Chấn nhanh chóng nghĩ tới khả năng nào đó.
Giờ tỉnh Giang Bình đâu chỉ có ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố, mà còn có một thế lực, đó là Hiệp hội võ đạo, một bộ phận trong tỉnh Giang Bình.
Ở Yên Đô, Hiệp hội võ đạo là thế lực mạnh mẽ, ngang hàng với Yên Đô Bát Môn nổi danh.
Còn ở tỉnh Giang Bình, mặc dù Hiệp hội võ đạo chỉ là một bộ phận, nhưng thực lực cũng rất mạnh, chí ít có thể vượt qua ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố.
Mà chỗ dựa của nhà họ Ngụy, chính là Hiệp hội võ đạo.
“Gia chủ nhà họ Ngụy, ông nói những lời này quá khoa trương rồi đấy?”
Trang Thánh cười khẩy: “Cho dù ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố có thực lực mạnh nhất, thì tỉnh Giang Bình cũng còn nhà quyền thế hàng đầu khác, chứ không phải ăn chay?”
Ngụy Thành Châu chẳng thèm liếc nhìn Trang Thánh, mà luôn nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Trong bốn gia tộc Giang Châu, thì nhà họ Quan và nhà họ Tô đều rất cung kính Dương Chấn, chỉ dựa vào điều này đã nói rõ, địa vị của anh cao đến đâu.
Chỉ cần Dương Chấn đồng ý, thì việc nhà họ Trang lựa chọn thế nào cũng không quan trọng.
“Nhưng tôi lại cho rằng, chúng ta có thể xem xét lời đề nghị của gia chủ nhà họ Ngụy.”
Tô Thanh Sơn cũng lên tiếng: “Buổi giao lưu lần này vốn đến lượt nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, hơn nữa thời gian tổ chức vẫn chưa tới.”
“Nhưng giờ nhà họ Phùng lại chắp tay dâng quyền tổ chức buổi giao lưu này cho nhà họ Mạnh, rõ ràng trong chuyện này có vấn đề.”
Không chỉ có Tô Thanh Sơn, mà rất nhiều người đều nhận ra điều này, nhưng rốt cuộc sai ở đâu thì chẳng mấy ai biết.
Quan Tôn Sắc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Ngụy Thành Châu khẽ gật đầu nói: “Gia chủ nhà họ Tô nói đúng, buổi giao lưu lần này vốn có vấn đề, vì lợi ích của mỗi nhà, chúng ta buộc phải chuẩn bị từ trước.”
Trong bốn gia tộc Giang Châu, nhà họ Ngụy và nhà họ Tô đã thống nhất ý kiến rồi, nhà họ Trang thì bị phớt lờ, còn nhà họ Quan thì nghe theo mọi mệnh lệnh của Dương Chấn.
Giờ chỉ cần đợi Dương Chấn lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn luôn bình tĩnh, anh còn biết nhiều hơn Tô Thanh Sơn và Ngụy Thành Châu.
“Nếu đã như thế, thì tôi cũng đồng ý với lời đề nghị của gia chủ nhà họ Ngụy, chúng ta hợp lực chống lại mọi biến cố mình sẽ gặp phải.” Cuối cùng Dương Chấn cũng mở miệng.
“Được, nếu đã như thế thì chúng ta thống nhất cùng bước, một khi xảy ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích chúng ta, thì nhất định phải thống nhất ý kiến.”
Ngụy Thành Châu nhất thời vui mừng, vội nói.
“Được.”
Tô Thanh Sơn và Quan Tôn Sắc lần lượt đồng ý.
Chỉ có mình Trang Thánh là bị phớt lờ thẳng thừng.
“Nhà họ Trang chúng tôi cũng đồng ý đoàn kết nhất trí đối ngoại.”
Trang Thánh đỏ mặt, vội nói.
Trong bốn gia tộc Giang Châu, đã có ba nhà thống nhất ý kiến, nếu nhà họ Trang không tham dự, e rằng từ nay về sau, Giang Châu sẽ không còn chỗ cho nhà họ Trang đặt chân nữa.
Dù Trang Thánh không tình nguyện đến đâu, thì giờ cũng phải đồng ý, về phần trong lòng ông ta nghĩ thế nào, thì chỉ có mình ông ta biết.
“Nếu đã như thế thì cứ quyết định vậy đi, nếu gia tộc nào tháo mắt xích vào thời khắc mấu chốt, thì đợi buổi giao lưu kết thúc, Giang Châu sẽ không còn gia tộc đó nữa.”
Ngụy Thành Châu lạnh mặt nói.
Nhưng lúc ông nói câu này, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Trang Thánh.
Trong lòng Trang Thánh ngứa ngáy, nhưng lại không dám nói gì.
Bốn gia tộc Giang Châu đều biết rõ, nhà họ Ngụy mới là gia tộc có thực lực mạnh nhất.
“Khẩu khí thật lớn!”
“Chỉ là bốn gia tộc Giang Châu, mấy người thật sự cho rằng chỉ cần hợp lực là có thể một mình chống đỡ một phương à?”
“Không bằng bắt tay với thành phố Kim Hải chúng tôi, nói không chừng vẫn còn đường sống.”
Đúng lúc này, cửa đại sảnh tiếp đón bỗng bị người khác mở ra, một nhóm người sải bước đi vào trong
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, với vẻ mặt đầy chế giễu.
Thấy người tới, mấy người Ngụy Thành Châu bỗng nhíu chặt mày.
Người tới là Phùng Toàn – gia chủ nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hải.
“Gia chủ nhà họ Phùng nói rất đúng, dựa vào bốn gia tộc Giang Châu mấy người, thì chưa chắc đã còn con đường sống, không bằng hợp lực với thành phố Kim Hà chúng tôi, thì vẫn còn cơ hội sống sót.”
Bên cạnh Phùng Toàn là một người đàn ông trung niên mặc vest, cũng lên tiếng.
Thành phố Kim Hải chỉ có hai nhà họ Phùng và họ Phạm đứng đầu, mà người nói là Phạm Lực Quân – gia chủ nhà họ Phạm.
Không ai ngờ, hai nhà quyền thế lớn ở thành phố Kim Hải, lại tụ lại một chỗ.
“Gia chủ nhà họ Phùng, nếu tôi nhớ không lầm, thì buổi giao lưu lần này là do nhà họ Phùng các ông chắp tay dâng lên cho nhà họ Mạnh đúng không?”
Ngụy Thành Châu cười khẩy: “Giờ ông lại tìm bốn gia tộc Giang Châu chúng tôi để hợp lực, ông không cảm thấy chuyện này rất nực cười à?
Phùng Toàn lạnh mặt nói: “Ông thật sự cho rằng, nhà họ Phùng chúng tôi ngốc đến mức vịt đã đến miệng còn để bay mất à?”
“Ý gia chủ nhà họ Phùng là?”
Mấy ông trùm Giang Châu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên hỏi.
Phùng Toàn nghiến răng nói: “Nếu không phải nhà họ Mạnh uy hiếp dụ dỗ, thì làm sao tôi có thể nhượng quyền tổ chức buổi giao lưu?”
“Tôi có thể chứng minh lời gia chủ nhà họ Phùng nói là sự thật, hôm đó khi người nhà họ Mạnh hùng hổ tới nhà họ Phùng, yêu cầu bọn họ giao quyền tổ chức, tôi cũng có mặt ở đó.”
Phạm Lực Quân cũng lên tiếng.
“Nhà họ Phùng tôi luôn có quan hệ tốt với nhà họ Mạnh, ai ngờ nhà họ Mạnh lại cưỡng ép cướp quyền lợi vốn thuộc về nhà họ Phùng chúng tôi.”
Phùng Toàn nghiến răng nói.
“Cái gì? Người nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn?”
Ngụy Thành Châu và Tô Thanh Sơn đều không biết chuyện này, nên hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Trước đó nhà họ Mạnh đã phái người ám chỉ với tôi rằng, nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn muốn mượn buổi giao lưu ở tỉnh Giang Bình này, để nâng đỡ nhà họ Mạnh trở thành vương tộc tỉnh Giang Bình.”
Phùng Toàn bỗng lên tiếng.
Quan Tôn Sắc và Dương Chấn vốn đã đoán ra khả năng này, nên đỡ hơn một chút, còn những người khác thì đều khiếp sợ.
“Gia chủ nhà họ Phùng, nếu nhà họ Mạnh đã nói thẳng với ông rằng, nhà họ Hoàng muốn nâng đỡ nhà họ Mạnh trở thành vương tộc tỉnh Giang Bình, thì chắc cũng hứa hẹn điều gì với ông đúng không?”
Ngụy Thành Châu híp mắt hỏi.
Phùng Toàn gật đầu nói: “Mạnh Hoành Nghiệp nói với tôi rằng, chỉ cần nhà họ Phùng tôi ủng hộ nhà họ Mạnh, một khi nhà họ Mạnh kế thừa vương tộc, thì nhà họ Phùng tôi sẽ là gia tộc đầu tiên dưới trướng nhà họ Mạnh.”
“Nếu là lúc trước, có lẽ tôi sẽ tin tưởng lời nói dối này của ông ta, nhưng tôi vừa biết được, ông ta không chỉ hứa với một mình nhà họ Phùng tôi.”
Phùng Toàn thành thật nói.
Giờ người trong đại sảnh đều mất bình tĩnh.
Bọn họ vốn tưởng rằng, hôm nay sẽ là buổi giao lưu để ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố phân chia Giang Bình.
Nhưng giờ xem ra không phải phân chia, mà là nhà họ Mạnh muốn độc chiếm, sau lưng còn có nhà họ Hoàng trong Yên Đô Bát Môn làm hậu thuẫn.
“Nhà họ Phùng tôi chỉ muốn tồn tại độc lập ở Giang Bình, chứ không muốn nghe theo mệnh lệnh của một gia tộc nào, tôi nghĩ, có lẽ không chỉ có nhà họ Phùng tôi, mà mọi người cũng thế đúng không?”
Phùng Toàn nghiêm túc nói: “Nếu chúng ta hợp lực, cho dù nhà họ Mạnh có nhà họ Hoàng đứng sau cũng chẳng thể thành công được.”
Nhất thời cả đại sảnh đều yên ắng, không một ai lên tiếng.
“Nếu đã như thế thì chúng ta bắt tay với nhau đi!”
Đúng lúc này, Dương Chấn bỗng lên tiếng.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người anh.
Phùng Toàn nhướng mày, quát Dương Chấn: “Cậu là con cháu nhà ai? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à?”.