Vai Hoàng Chung bị năm ngón tay của Dương Chấn xuyên thủng, đau đớn kịch liệt làm ông suýt ngất đi.
Tiếng rên rĩ của ông vang vọng toàn sảnh hội giao lưu, kích thích mãnh liệt vào thần kinh của mỗi người nơi này.
Trong đầu của rất nhiều người đột nhiên nảy ra một nghi vấn: “Người đàn ông trung niên bị bắt quỳ trên đất kia thật sự là người thừa kế nhà họ Hoàng, một trong Yên Đô Bát Môn hay sao?”
Dương Chấn ngạo nghễ nhìn Hoàng Chung, đôi mắt đen láy kia chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo đến từ địa ngục.
“Trong vòng mười giây, nếu không xin lỗi thì chết!”
Đột nhiên, Dương Chấn lại nói nữa, làm mọi người hoảng sợ trợn mắt há to miệng.
Mà Hoàng Chung lại cảm nhận được cảm giác chấn động đến từ sâu trong linh hồn, cơ thể run lên cầm cập.
Ông đường đường là chủ nhân tương lai của nhà họ Hoàng, lại bị ép phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt bao người.
Nếu chuyện này truyền về đến gia tộc, vị trí người thừa kế của ông sẽ bị thu hồi ngay.
Đối với bất cứ gia tộc nào, cũng đều không thể dung túng cho những việc làm tổn hại đến thanh danh của họ xảy ra.
Hành động của Dương Chấn làm ông không hề nghi ngờ, nêu ông không chịu xin lỗi, Dương Chấn sẽ giết ông thật.
Mười giây sắp sửa trôi qua!
Cuối cùng Hoàng Chung cũng thỏa hiệp, quay về hướng Dương Chấn, cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi! Tôi không nên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu khi chưa biết rõ chân tướng mọi việc, cũng không nên có ý định giết chết cậu! Cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Đùng!
Sáu bảy chục người trong đại sảnh bây giờ đều đã hóa đá ngay tại chỗ!
Hoàng Chung lại thật sự xin lỗi!
Tuy ông đang quỳ dưới chân Dương Chấn, hơn nữa còn không thể nào chống cự được sức mạnh của Dương Chấn mà bị cưỡng ép đè cho quỳ xuống.
Nhưng Hoàng Chung lại chính miệng nói ra lời xin lỗi!
Một người trung niên tương lai sẽ đứng ở đỉnh của Yên Đô, thân phận cao quý cỡ nào?
Bây giờ lại quỳ gối dưỡi chân một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, xin lỗi cầu xin được tha thứ!
Ánh mắt khi mọi người nhìn Dương Chấn đã không còn như trước nữa, cho dù là Thạch Giang, sắc mặt cũng vô cùng khiếp sợ.
Hai mắt của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng.
Nếu có thể lôi kéo Dương Chấn vào Hiệp hội Võ đạo, dựa vào tiềm lực của Dương Chấn, tương lai không thể nào đoán trước đượ!
cThậm chí có khả năng tiến vào trung tâm quyền lực của trụ sở chính Hiệp hội Võ đạo!
“Biến đi!”
Dương Chấn đột nhiên quát to với Hoàng Chung.
Hoàng Chung cố nén cơn giận dữ trong lòng, giãy dụa từ dưới đất bò lên, chật vật rời đi.
Vệ sĩ của ông cũng đi sát theo sau, chuẩn bị rời đi.”
“Đứng lại!”
Hoàng Chung và vệ sĩ đã sắp đi đến cửa của đại sảnh, Dương Chấn đột nhiên quát lớn.
Vệ sĩ của Hoàng Chung sợ đến mức run lên, lập tức ngừng lại, nơm nớp lo sợ xoay người.
“Mang thi thể của người nhà họ Hoàng đi!”
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Vệ sĩ của Hoàng Chung vội vàng chạy đến mang thi thể Hoàng Mai đi.
Đại sảnh giao lưu vô cùng to lớn chìm vào trong yên lặng, mọi người đều dừng mắt trên người Dương Chấn.
Tất cả mọi người ở đây đều là các nhận vật quan trọng của các gia đình giàu có đứng đầu, bây giờ lại không có ai dám có ý đồ gì với Dương Chấn.
Một người đến cả người thừa kế của một trong Yên Đô Bát Môn cũng dám ép quỳ xuống xin tha trước mặt mọi người, chứ đừng nói đến mấy thế lực gia tộc ở Giang Bình như bọn họ.
Ba gia tộc lớn nhất ở tỉnh Giang Bình, gia chủ Mạnh Hoàng Nghiệp của nhà họ Mạnh vừa mới bị vệ sĩ của Hoàng Chung đánh chết, mọi người đều rõ, nhà họ Mạnh đã hết thời rồi.
Lúc nãy còn có nhà họ Ninh cũng đứng về phe nhà họ Hoàng, bây giờ người nhà họ Hoàng lại bị đuổi đi ra ngoài như chó có tang.
Gia chủ Ninh Trí Viễn của nhà họ Ninh bây giờ cũng hoảng sợ nhìn Dương Chấn.
Lúc trước ông đã phái ra cao thủ võ thuật mạnh nhất trong gia tộc để giết Dương Chấn, lại bị Dương Chấn giết ngược lại.
Sau đó lại cử tay súng thiện xạ Đinh Tam, kết quả Đinh Tam lại phản bội, đầu hàng Dương Chấn, dưới sự tính toán của Dương Chấn, còn giết ngược lại Ninh Thành Vũ.
Bây giờ những người khác trong nhà họ Ninh cũng cực kỳ sợ hãi, nơm nớp lo sợ.
Không chỉ riêng người nhà họ Ninh, còn có một số người của gia tộc từng công khai sẽ đi theo Hoàng Chung trước mặt mọi người, bây giờ cũng đang cực kỳ sợ hãi.
“Cho ông một phút để trăn trối với con cháu của ông!”
Ngay lúc Ninh Trí Viễn thấp thỏm lo âu, Dương Chấn đột nhiên nhìn ông, mặt không chút biểu tình nói.
Ninh Trí Viễn dại ra ngay tại chỗ, Dương Chấn vẫn còn muốn giết ông sao?
“Đùng!”
Ninh Trí Viễn lập tức quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói: “Cậu Dương, là tôi tự cao tự đại, khinh thường người khác, đắc tội cậu, nhưng tôi cũng là bị Hoàng Chung ép! Nếu tôi không đối đầu với cậu thì ông ta sẽ giết chết tôi! Xin câu chừa cho tôi một con đường sống!”
Đến cả Hoàng Chung cũng đã quỳ xuống xin tha, ông còn do dự gì nữa chứ?
“Còn hai mươi giây!”
Mặt Dương Chấn không chút thay đổi nói.
Đối với anh mà nói, Ninh Trí Viễn chỉ là một con kiến, cho dù chỉ là một con kiến, nhưng nếu đã muốn giết anh thì anh cũng sẽ không bao giờ nương tay.
Ninh Trí Viễn đờ đẫn, Dương Chấn vẫn không muốn tha cho ông sao?
Người nhà họ Ninh cũng vô cùng buồn thảm.
Dựa vào sự mạnh mẽ Dương Chấn thể hiện trong ngày hôm nay, chỉ sợ sau ngày hôm nay sẽ không còn nhà họ Ninh nữa.
Gương mặt của những người trong gia tộc từng đi theo Hoàng Chung lúc trước cũng vô cùng buồn thảm.
Đây là bi ai của những gia tộc nhỏ, rất nhiều lúc không thể không theo phe nào đó, một khi theo sai phe, thì sẽ thua sạch toàn bộ tương lai của gia tộc.
Ninh Trí Viễn cũng hiểu rõ, Dương Chấn không thể nào buông tha cho ông, cũng không thể cầu xin.
Ông cúi đầu, nắm chặt hai nắm đấm, không ai nhìn rõ mặt ông.
Cả sảnh hội giao lưu lại chìm trong yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn Ninh Trí Viễn.
Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Ninh đều vô cùng buồn bã, thấp thỏm lo âu đứng đằng kia, chờ đợi xét xử của Dương Chấn.
Đúng lúc này, Ninh Trí Viễn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy hai mắt ông ta đã đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, đột nhiên móc ra một cây súng Colt màu đen từ trong túi áo, nhắm thẳng họng sóng đen ngòm về phía Dương Chấn.
“Nếu cậu đã muốn tôi chết, vậy tôi đưa cậu đến địa ngục trướ!
cMặt Ninh Trí Viễn đầy vẻ dữ tợn, cánh tay đang cầm Colt đang run rẩy không ngừng.
Không phải ông chưa từng giết người, mà vì người thanh niên trước mặt có thực lực quá kinh khủng, đã để lại ký ức khó phai cho ông.
“Ninh Trí Viễn, ông dám!”
Hàn Khiếu Thiên lập tức nổi giận gầm to, mấy người đứng phía sau ông cũng lập tức rút súng ra, nhắm thẳng về phía Ninh Trí Viễn.
Trong lúc nhất thời, không khí vô cùng căng thẳng!
Lúc này, Thạch Giang cũng đứng lên, sắc mặt tức giận nói: “Ninh Trí Viễn, nếu ông dám nổ súng, tôi sẽ làm cả nhà họ Ninh của ông chôn cùng!”
Đầu tiên là Hàn Khiếu Thiên, sau đó lại có Thạch Giang, hai người này đều là chủ nhân của thế lực mạnh nhất Giang Bình, lúc này lại đều muốn cứu Dương Chấn.
Trong lòng Ninh Trí Viễn vô cùng đau đớn, ông chỉ muốn là nhà họ Ninh mạnh mẽ hơn, chỉ muốn sống, vì sao những người này lại muốn phá hủy nhà họ Ninh chứ?
Càng nghĩ trong lòng ông lại càng giận, cũng càng hận Dương Chấn hơn.
Nếu không phải vì Dương Chấn, sao ông lại bị ép đến hoàn cảnh này chứ?
Dương Chấn bị Ninh Trí Viễn cầm súng chỉ vào đầu lại vô cùng bình tĩnh, không chút biểu tỉnh nói: “Vừa rồi tôi đã nói, cái thứ này đối với tôi mà nói chỉ là sắt vụn, ông cho rằng thứ này có thể đe dọa được tôi sao?”
Vừa nói xong, Dương Chấn đột nhiên bước về phía Ninh Trí Viễn.
“Cậu đứng lại cho tôi! Đứng lại! Nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Ninh Trí Viễn run rẩy dữ dội hơn, cơ thể đã ướt sũng mồ hôi, gào rống về hướng Dương Chấn.
“Đến súng cũng không dám bắn, còn muốn giết tôi?” Dương Chấn châm chọc nói.
“Khốn nạn! Cậu đi chết đi!”
Ninh Trí Viễn nổi giận gầm lên, bóp còn súng.
“Đùng!”
Tiếng súng chói tai đột nhiên vang lên..