Ai cũng hiểu, từ hôm nay về sau, cả Giang Bình đều xem Dương Chấn là chủ.
Những chuyện mà nhà họ Hoàng – một trong Yên Đô Bát Môn, hay là phân đà của Hiệp hội Võ đạo đều không làm được, đều được một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi hoàn thành.
Cùng lúc đó, một chiếc Rolls Royce màu đen đang chạy như bay về phía sân bay.
Trong xe chính là Hoàng Chung vừa mới ra khỏi khách sạn Trung Châu.
Lúc này, ông ngồi ở phía sau, mặt mày sa sầm xuống.
“Ông Chung, có cần xin viện trợ từ Yên Đô hay không?”
Một người trung niên ngồi trên ghế phụ lái nơm nớp lo sợ hỏi
Ông là vệ sĩ bên cạnh của Hoàng Chung, đã đi theo Hoàng Chung rất nhiều năm, cũng từng cản rất nhiều nguy hiểm cho Hoàng Chung.
Nhưng lúc nãy khi ở đại sảnh hội giao lưu, Dương Chấn chỉ nói một từ “Biến” đã làm ông lui bước.
Bây giờ ông cũng vô cùng sợ hãi, sợ Hoàng Chung sẽ đổ một phần tội lỗi những chuyện gặp được ngày hôm nay lên đầu ông.
Hoàng Chung lạnh lùng nhìn vệ sĩ: “Nếu ông dám nói ra nửa lời về chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ hỏi tội ông!”
Nghe vậy, vệ sĩ run lên, lập tức ngậm miệng lại.
Một lúc lâu sau, Hoàng Chung nói: “Những nhục nhã ngày hôm nay, sau này tôi sẽ bắt thằng nhóc đó trả lại gấp đôi, nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nếu để nhà họ Hoàng biết được chuyện khi nãy, vị trí người thừa kế của tôi sẽ lập tức bị hủy bỏ, đừng quên, trong gia tộc còn có rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Bây giờ Hiệp hội Võ đạo nhúng tay vào, gần như không có bất cứ hy vọng nào về việc thu gom Giang Bình nữa, tôi chỉ có thể dời mục tiêu sang nơi khác.”
Nghe Hoàng Chung giải thích xong, lúc này vệ sĩ mới hiểu ra, những chuyện xảy ra ngày hôm nay không chỉ là một cái tát vào mặt Hoàng Chung, mà còn là một cái tát đánh vào mặt mũi của cả nhà họ Hoàng.
Nếu chuyện xảy ra hôm nay truyền đến Yên Đô, nhà họ Hoàng sẽ trở thành trò cười cho cả Yên Đô.
Đến lúc đó ông cũng chỉ có một con đường chết, dù sao nhiệm vụ của ông là bảo vệ Hoàng Chung.
Ông lại bị Dương Chấn quát một tiếng đã lùi bước, không dám bước lên nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Chấn bị sỉ nhục.
“Nhưng nếu người ở Giang Bình để lộ chuyện này ra thì sao?”
Vệ sĩ của Hoàng Chung hơi lo lắng/
Lỡ người ở Giang Bình tiết lộ chuyện này ra ngoài, có khi nào Hoàng Chung cho rằng là do ông tiết lộ không?
“Ngu ngốc!”
Hoàng Chung mắng, lạnh nhạt nói: “Chỉ mấy gia tộc nhỏ bé ở Giang Bình, ai dám truyền chuyện xảy ra vào tối đêm nay ra ngoài chứ? Trừ khi bọn họ muốn chết!”
“Còn Hiệp hội Võ đạo thì càng sẽ không nói ra ngoài, dù sao tôi cũng là người thừa kế nhà họ Hoàng, bị sỉ nhục trước mặt mọi người, nếu để nhà họ Hoàng biết, chắc chắn sẽ tăng thêm thù hận giữa Hiệp hội Võ đạo và nhà họ Hoàng.”
“Nếu chiến đấu với nhau, cho dù là nhà họ Hoàng hay Hiệp hội Võ đạo đều sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.”
“Nhìn chung, hiện tại giữa các thế lực lớn ở Yên Đô đang rất vững vàng, không ai dám là người dẫn đầu phá vỡ sự cân bằng này cả.”
Tuy Hoàng Chung vẫn rất khó chịu về tên vệ sĩ này, nhưng cũng biết rõ lòng trung thành của đối phương.
Sau khi giải thích xong, ông cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Ông muốn tóm gọn Giang Bình để củng cố địa vị của bản thân, những cũng chưa chắc nhất định phải bắt lấy Giang Bình.
Chỉ cần có thể lấy được nơi khác thì vẫn có thể củng cố địa vị người thừa kế của ông.
Hoàng Chung cũng không ở lại Giang Bình nữa, sau khi ra khỏi khách sạn Trung Châu lập tức chạy đến sân bay, rời khỏi nơi làm ông phải chịu nhục nhã này.
Bên kia, Thạch Giang của Hiệp hội Võ đạo cũng rời khỏi khách sạn Trung Châu.
Trên đường về, sắc mặt Thạch Giang tràn ngập tức giận: “Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Thật sự cho rằng cậu ta có được chút thực lực là có thể đối đầu với Hiệp hội Võ đạo hay sao!”
“Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
“Tức chết tôi rồi!”
Thạch Giang vô cùng nóng nảy, cực kỳ muốn cử người đi giết chết Dương Chấn.
Ông đang rất táo bạo, nhưng có thể nhận chức vị đà chủ Giang Bình thì cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Ông biết rất rõ, chỉ dựa vào những thực lực mà Dương Chấn thể hiện ra lúc trước cũng đã hơn xa ông.
Ở Hiệp hội Võ đạo, thực lực là hàng đầu.
Ở phân đà tỉnh Giang Bình, ông là người có thực lực mạnh nhất.
Đến cả ông cũng không phải là đối thủ, huống chi là người khác.
Bây giờ nếu muốn giải quyết Dương Chấn, chỉ có thể thông qua trụ sở chính Hiệp hội Võ đạo, tìm kiếm cao thủ càng mạnh hơn.
“Đà chủ, tôi có một cách rất hay, nói không chừng có thể giết được thằng nhóc kia.”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế phụ đột nhiên nói.
Người đàn ông trung niên này tên là Lý Nam, là một cấp dưới mà Thạch Giang tin tưởng nhât.
Lúc Thạch Giang vẫn chưa được cử đến Giang Bình nhận chức vụ đà chủ thì Lý Nam cũng đã đi theo Thạch Giang rồi.
Ở bên cạnh Thạch Giang, Lý Nam sắm vai thành một người quân sư, bày mưu tính kế.
Có thể nói không có Lý Nam thì cũng không có Thạch Giang của hiện tại.
Bây giờ nghe Lý Nam nói, Thạch Giang lập tức vui vẻ, vội vàng nói: “Mau nói, ông có cách gì!”
Đôi mắt sâu thẳm của Lý Nam lóe lên vẻ độc ác, híp mắt nói: “Đà chủ, chắc ông còn nhớ chuyện đường chủ Ngưu đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Thạch Giang lập tức trầm xuống.
“Ngưu Căn Sinh đã mất tích hơn nửa tháng, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì!”
Sắc mặt Thạch Giang vô cùng nặng nề nói.
Lý Nam lắc đầu: “Đà chủ, ông cho rằng Ngưu Căn Sinh còn sống không?”
“Có ý gì?” Thạch Giang nhíu mày.
Lý Nam nói: “Ngưu Căn Sinh là đường chủ phân đà của chúng ta, ông ta không thể nào mất tích suốt nửa tháng mà không có bất cứ lý do nào được, trên cơ bản tôi có thể xác định, ông ta đã chết!”
“Cái gì? Chết rồi?”
Sắc mặt Thạch Giang thay đổi kịch liệt.
Ln gật đầu: “Ngưu Căn Sinh dựa vào thân phận của anh ông ta, tuy bình thường không biết tuân theo nội quy, còn lén lút nhận một vài vụ làm ăn riêng.”
“Nhưng nhìn chung ông ta vẫn còn biết giới hạn, theo tôi biết, ông ta chưa bao giờ mất tích mà không có lý do lâu như thế.”
“Dù sao anh của ông ta cũng là người thuộc trụ sở chính của Hiệp hội Võ đạo, nếu ông ta làm quá đáng cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh ông ta.”
“Bây giờ lại đột nhiên mất tích lâu như thế, chắc chắn đã gặp chuyện!”
Lý Nam đã đoán được loại khả năng này từ lâu, nhưng vẫn chưa nói ra.
Bây giờ nhắc đến chuyện này, không hiểu sao làm Thạch Giang cảm nhận được áp lực rất lớn.
Anh của Ngưu Căn Sinh là cao thủ của trụ sở chính trong Hiệp hội Võ đạo, thân phận địa vị vô cùng cao quý, Thạch Giang hoàn toàn không có tư cách so sánh với ông ta.
Bây giờ Ngưu Căn Sinh lại chết ở phân đà của ông, nếu để anh của ông ta biết, vậy ông sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
“Nếu ông đã nhắc đến chuyện này, vậy chắc là đã nghĩ được biện pháp đúng không?”
Thạch Giang yên lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi.
Lý Nam gật đầu: “Chúng ta có thể đổ chuyện này lên đầu Dương Chấn!”
“Vu oan cho thằng nhóc đó?”
Thạch Giang lập tức hoảng sợ.
Lý Nam cười cười: “Đà chủ, ông nói thật đi, thực lực của thằng nhóc đó so với ông thì như thế nào?”
“Rất có khả năng là mạnh hơn tôi!”
Thạch Giang không hề giấu diếm bất cứ thứ gì trước mặt Lý Nam, nói đúng sự thật.
Lý Nam nói: “Cho dù không mạnh hơn ông thì ít nhất cũng là cao thủ có cùng cấp bậc với ông, cậu ta đúng là có năng lực để giết Ngưu Căn Sinh.”
“Chúng ta chỉ cần đổ cái chết của Ngưu Căn Sinh lên trên đầu Dương Chấn, anh của Ngưu Căn Sinh sẽ đích thân đến.”
“Đến lúc đó, thằng nhóc kia chỉ còn đường chết.”
“Mà cho dù anh của Ngưu Căn Sinh có trách ông thì cũng không thể vì việc tư mà làm gì ông được.”
“Chờ đến khi ông ta giết Dương Chấn, những gia tộc còn lại chỉ là một đám người tạp nham, đến lúc đó chúng ta lại cử cao thủ ra ám sát hết mấy gia chủ đó, Giang Bình còn không phải do chúng ta quyết định sao?”
Trong mắt Lý Nam đầy vẻ âm hiểm.
Thạch Giang vốn còn không biết phải làm sao lập tức vô cùng vui mừng, cười to nói: “Tốt! Không hổ danh là anh em tốt của Thạch Giang tôi, có ông ở đây, tóm gọn Giang Bình có gì là khó chứ?”.