Nhìn Ngụy Thành Châu ngã sang một bên không rõ sống chết, trong lòng Ngụy Minh Nguyệt hết sức sợ hãi.
Cô ta không phải không biết một khi chân tướng cái chết của Ngưu Căn Sinh lộ ra sẽ mang đến tai họa lớn cỡ nào cho nhà họ Ngụy.
Nhưng mà nỗi hận của cô ta đối với Dương Chấn đã sâu tận xương tủy.
Dù cô ta biết rất rõ, bây giờ thân phận và địa vị của Dương Chấn, đã sớm vượt quá tưởng tượng của cô ta, có lẽ Dương Chấn đã sớm không còn nhớ gì đến người phụ nữ như cô ta.
Nhưng mỗi khi nhớ tới việc Dương Chấn làm nhục mình, nhất là lần trước ở nhà hàng, anh còn buộc cô ta tự tát mình trước mặt mọi người khiến nỗi hận trong lòng cô ta càng trở nên điên cuồng hơn.
“Tôi… Tôi…”
Ngụy Minh Nguyệt nhìn Ngưu Căn Huy, âm thanh run rẩy, ngoại trừ chữ “Tôi” thì một câu cũng không nói nên lời.
Cơ thể cũng đang run rẩy kịch liệt, trước mặt Ngưu Căn Huy, cô ta chợt cảm thấy bất lực.
Đối phương muốn giết cô ta thật dễ như nghiền chết một con kiến vậy.
“Nói!”
Ngưu Căn Huy quát lớn, âm thanh như một thanh kiếm linh hồn sắc bén đâm mạnh sâu vào linh hồn Ngụy Minh Nguyệt.
“Ngày ấy, Dương Chấn và đường chủ Ngưu đấu với nhau ngay ở biệt thự này, ngoài bọn họ còn có ông nội tôi cũng ở đó.”
“Tôi cũng không rõ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.”
“Bọn họ đi vào biệt thự khoảng năm phút, sau đó chỉ có ông nội tôi và Dương Chấn đi ra, còn đường chủ Ngưu cũng chưa từng xuất hiện.”
“Ông nội của tôi đã cảnh cáo mọi người trong gia tộc, bất kể là ai đến hỏi thăm chuyện này, đều phải thống nhất trả lời, nói sau khi đánh nhau với Dương Chấn, đường chủ Ngưu không địch lại mà rút lui.”
“Tôi hoài nghi, thật ra hôm đó giao chiến trong biệt thự, đường chủ Ngưu đã bị Dương Chấn giết rồi.”
Ngụy Minh Nguyệt không dám có chút giấu diếm, nói hết những suy đoán của mình ra cho Ngưu Căn Huy.
“Vù!”
Sau khi Ngụy Minh Nguyệt nói xong, một khí tức cường đại phát ra từ trên người Ngưu Căn Huy.
Khí thế trên người ông ta như đá khổng lồ rơi vào biển, nhấc lên một trận thủy triều, quét sạch bốn phía mà đi.
Trong biệt thự, cao thủ nhà họ Ngụy, giống như từng cánh buồm cô đọc trên trên đại dương bao la, không chừng phiêu diêu.
Mỗi người đều có ảo giác bị dã thú Hồng Hoang để mắt tới, trái tim chỉ trực nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Dương Chấn, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Ngưu Căn Huy hai mắt đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân khẽ động, hóa thành một tàn ảnh.
“Bốp!”
Khi mọi người nhìn rõ ông ta thì ông ta đã đi tới trước mặt Ngụy Thành Châu, giẫm một chân lên chỗ trái tim của Ngụy Thành Châu.
Ngụy Thành Châu vốn còn đang hôn mê, lập tức mất mạng.
Người Nhà họ Ngụy vẻ mặt kinh hãi, đường đường là người đứng đầu nhà họ Ngụy, một trong bốn tộc của Giang Châu lại bị một chân giẫm chết.
Trước nay, có mấy người chết nhục nhã đến như thế?
“Sau tối nay, trên đời sẽ không còn nhà họ Ngụy nữa.”
Ngưu Căn Huy vẻ mặt đầy sát ý, ông ta vừa dứt lời, cơ thể bỗng hóa thành một tàn ảnh.
Mỗi lần ông ta xuất hiện trước mặt một người nhà họ Ngụy, hoặc là một quyền, hoặc là một cước.
Mỗi lần tấn công đều trực tiếp lấy đi một sinh mệnh nhà họ Ngụy.
Ngụy Minh Nguyệt trơ mắt nhìn tất cả đang xảy ra, cả người xụi lơ bất lực, đặt mông ngồi dưới đất, thân thể run rẩy mãnh liệt.
Người nhà họ Ngụy vừa còn sống sờ sờ, thế mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ngoài cô ta không ai sống sót.
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Đây chính là ác ma đến từ Địa Ngục.
Nhưng tất cả những chuyện này đều vì chính mình.
Nếu không phải vì mình muốn mượn tay Ngưu Căn Huy để báo thù Dương Chấn thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Ông nội yêu cô ta nhất chết rồi, ba cô ta cũng đã chết, còn có từng khuôn mặt quen thuộc khác, tất cả đều chết rồi.
Tất cả đều bởi sự ích kỷ của cô ta gây ra.
“Ngài… ngài Ngưu, xin ngài nể tình tôi đã nói sự thật với ngài, hãy tha cho tôi một con đường sống.”
Nhìn Ngưu Căn Huy hai mắt đầy tơ máu nhìn mình, Ngụy Minh Nguyệt bỗng dập đầu trên đất, mặt mũi đầy sợ hãi cầu khẩn.
“Vù!”
Ngưu Căn Huy tiện tay vung lên, một viên đá to bằng ngón út theo đó bay ra.
Âm thanh Ngụy Minh Nguyệt im bặt, mà chỗ ấn đường cô ta máu tươi trào ra nhìn mà giật mình, cơ thể cô ta cũng từ từ ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
“Một đứa con gái bị cừu hận làm cho đầu óc choáng váng, tôi đã diệt nhà họ Ngụy cô mà lại có thể lưu đường sống cho cô sao?”
Ngưu Căn Huy hờ hững nói, rồi lập tức cất bước rời đi.
Khi những người khác nhà họ Ngụy chạy đến chỉ thấy toàn bộ trong biệt thự đều là tử thi, máu chảy thành sông.
Cả nhà họ Ngụy, trong không khí đều tràn ngập mùi máu.
Ngụy Thành Châu có ba con trai, hai người đã chết ngay trước đó, chỉ còn lại duy nhất con trai trưởng, vừa rồi cũng chết trong tay Ngưu Căn Huy.
Bỗng chốc nhà họ Ngụy chỉ còn lại mấy con cháu không học vấn không nghề nghiệp.
Dậu đổ bìm leo, những người chạy đến vốn muốn trợ giúp nhà họ Ngụy, nhưng lại phát hiện Ngụy Thành Châu bị giết, lập tức quay sang hỗn chiến cướp đoạt sạch sẽ tài sản nhà họ Ngụy.
Không ai từng nghĩ tới, nhà họ Ngụy một thời cực thịnh, trong vòng một đêm đã bị hủy diệt.
Sáng sớm hôm sau, tin nhà họ Ngụy bị hủy diệt đã truyền khắp toàn bộ Giang Bình.
Trong lúc nhất thời, tất cả nhà quyền quý nhất đều lòng người bàng hoàng.
Nhà họ Ngụy có thể bị hủy diệt thần không biết quỷ không hay, thì mấy nhà còn lại trong những nhà quyền quý nhất của Giang Bình có thể đứng vững?
Càng khiến bọn họ khiếp sợ là bây giờ đã xuất hiện Giang Bình Vương, lại còn có người dám diệt nhà họ Ngụy, đây rõ ràng là đang nhắm vào Giang Bình Vương.
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Nhạn Thành, chi nhánh Giang Châu.
Dương Chấn đang ngồi trên ghế làm việc, trên bàn đặt một cái máy tính để bàn, lúc này trên màn hình lớn đang phát một đoạn video.
Trên ghế sô pha bên cạnh, ngồi một bóng dáng già nua.
Chính người đứng đầu nhà họ Hàn tỉnh thành, Hàn Khiếu Thiên.
Chờ Dương Chấn xem hết video, Hàn Khiếu Thiên mới mở miệng nói: “Ngài Dương, trong video ngài cũng nhìn thấy, hủy diệt Nhà họ Ngụy là một cao thủ thực lực cực mạnh.”
Ánh mắt Dương Chấn cũng hơi tối lại.
Video vừa rồi chính là tất cả đã xảy ra đêm qua trong biệt thự của Ngụy Thành Châu.
Là tư liệu mà Hàn Khiếu Thiên lấy được.
Nhưng đáng tiếc chất lượng video quá thấp, hết sức mơ hồ, cũng không có âm thanh.
Dù bằng tình hình trong video cũng có thể cho người ta cảm nhận được, người trung niên mặc đường trang thực lực mạnh.
“Ông thấy thế nào?”
Dương Chấn đột nhiên hỏi.
Hàn Khiếu Thiên nói: “Loại cường giả cấp bậc này, ngoài vệ sĩ đỉnh cao của Yên Đô Bát Môn thì chỉ có ở Hiệp hội Võ đạo, hơn nữa còn có địa vị cực cao.”
“Tôi cho rằng, người trong video đến từ Hiệp hội Võ đạo.”
“Hiệp hội Võ đạo phân đà Giang Bình, vẫn luôn có qua lại với người nhà họ Ngụy, lần này, chắc là người nhà họ Ngụy đã làm gì chọc giận Hiệp hội Võ đạo nên mới đưa đến tai hoạ ngập đầu.”
“Nhưng tôi cho rằng, rất có khả năng đối phương đang nhằm vào ngài.”
Nói xong, Hàn Khiếu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn vốn cũng đang nghi ngờ, đến cùng là ai, lại muốn hủy diệt Nhà họ Ngụy.
Nhưng sau khi nghe Hàn Khiếu Thiên phân tích, anh lại nhớ tới một số việc.
Trước đó, ở nhà họ Ngụy, anh đã giết một đường chủ phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo, và nhà họ Ngụy xử lý thi thể.
Hiện tại xem ra, có thể là chuyện này bại lộ.
Nếu không, anh thực sự nghĩ mãi mà không hiểu còn có chuyện gì, có thể khiến cao thủ mạnh như vậy hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngụy.
“Không cần đoán nữa, chuyện này đúng là Hiệp hội Võ đạo làm, đối phương cũng đúng là nhằm vào tôi.”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Ngài Dương, vậy nên làm cái gì?”
Hàn Khiếu Thiên vẻ mặt kinh ngạc, lo lắng nói: “Nhìn thực lực của người kia, chắc chắn là có quyền thế và địa vị rất cao ở Hiệp hội Võ đạo, e là đà chủ phân đà Giang Bình cũng kém xa.”
“Bị Hiệp hội Võ đạo để mắt tới, đúng là phiền toái rất lớn.”
Dù Hàn Khiếu Thiên biết thân phận Dương Chấn, nhưng sau khi xem video hủy diệt nhà họ Ngụy, trong lòng ông ta cũng không nắm chắc.
Dù sao thực lực mà đối phương biểu diễn ra quá mức cường đại, hoàn toàn ngoài tưởng tượng của ông ta.
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Nếu đối phương đã nhằm vào tôi, mà sau khi diệt nhà họ Ngụy lại không tìm tới tôi luôn, chắc chắn cũng có chỗ lo lắng.”
“Hiện tại, chúng ta cứ chờ là được, dù là ai, thực có can đảm tới tìm tôi, vậy tôi chắc chắn khiến kẻ đó có đến mà không có về.”
Dương Chấn bá đạo nói,vẻ mặt cũng đầy là tự tin và ngạo nghễ.
Anh đường đường là chiến thần bảo vệ biên giới phía bắc làm sao có chuyện thế lực võ đạo thế tục nói giết anh là có thể giết?
Nếu thật có thể dễ dàng giết chết anh như vậy thì anh cũng không có tư cách xưng là chiến thần bất bại rồi.
Hàn Khiếu Thiên rất tin tưởng Dương Chấn, nên nghe Dương Chấn nói như vậy, đã biết anh có sức mạnh, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn tràn đầy lo lắng.
“Chủ tịch, vừa có người đưa thư mời tới, nói có chuyện hết sức quan trọng thông báo với ngài, cần ngài tự mình bóc.”
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ mở.
Một nữ thư ký xinh đẹp ngọt ngào, tay cầm một thư mời thiếp vàng, cung kính đưa cho Dương Chấn, sau đó rời đi.
“Hiệp hội Võ đạo!”
Bì thư có bốn chữ theo kiểu cổ, rồng bay phượng múa.
“Ngài Dương Chấn!”
“Hội Võ Giang Bình sẽ được tổ chức vào mười giờ sáng ngày mười lăm tháng tám ở trung tâm thể dục tỉnh thành, để định ra Giang Bình Vương.”
“Đến lúc đó xin đợi sự có mặt của ngài.”
“Hiệp hội Võ đạo phân đà Giang Bình.”
Thư mời theo đúng nghi thức khiến Dương Chấn cảm thấy một khí thế đập vào mặt.
Bữa tiệc giao lưu hôm đó, anh đã được tôn xưng là Giang Bình Vương, nhưng bây giờ, trong thư mời Hiệp hội Võ đạo phân đà Giang Bình lại thể hiện sẽ dùng vũ lực để định ra Giang Bình Vương.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích Dương Chấn..