“Chu Quảng Chí! Anh dám!”
Hàn Khiếu Thiên lập tức hoảng sợ, phẫn nộ gào lớn.
“Cậu đang muốn hủy diệt cả nhà họ Chu đúng không?”
Trần Hưng Hải cũng quát tháo, chất vấn.
“Tôi sắp chết đến nơi rồi, sống chết của nhà họ Chu thì có liên quan gì tới tôi?”
Chu Quảng Chí mặt đầy dữ tợn nói: “Trong từ điển của Chu Quảng Chí tôi không có cái gọi là khoanh tay ngồi chờ chết.
Ai muốn tôi chết, tôi sẽ lấy mạng người đó!”
Dương Chấn mặt không cảm xúc ngồi vào vị trí của mình, trong mắt không hề tỏ ra sợ hãi, anh đột nhiên lên tiếng: “Nếu đã như vậy, thế thì anh chết đi!”
Nghe vậy, Chu Quảng Chí điên cuồng cười lớn, mặt mày dữ tợn nói: “Người nên chết là cậu mới đúng! Là cậu! Cậu mau chết đi cho tôi!”
“Pằng!”
Trong khoảnh khắc khi anh ta bóp cò, khẩu súng Colt đột nhiên nổ tung.
Sau một tiếng nổ lớn, bàn tay cầm súng của Chu Quảng Chí mơ hồ phun ra máu tươi.
“A!”
Anh ta đau đớn rên rỉ.
Năm chủ nhân của những gia đình giàu có ở Nam Dương vừa mới uống xong rượu độc, ánh mắt lúc này đều ngập tràn kinh ngạc.
Họ tận mắt nhìn thấy khi Chu Quảng Chí nổ súng thì Dương Thần cũng búng ngón tay một cái.
Mặc dù không nhìn thấy thứ Dương Thần bắn ra là gì nhưng họ biết chắc rằng khẩu súng của Chu Quảng Chí bị nổ có liên quan đến Dương Chần.
“Dám giết ngài Dương, đúng là đáng chết mà!”
Hàn Khiếu Thiên vẫy tay một cái, hai hai người đàn ông vạm vỡ từ phía sau anh ta lập tức đi ra rồi mang Chu Quảng Chí đí.
Ai cũng biết rõ, Chu Quảng Chí bị mang đi, sợ là chỉ có một con đường chết.
“Từ nay về sau, các người chính là người của Dương Chấn tôi, nếu ai dám phản bội thì kết cục hôm nay của Chu Quảng Chí chính là kết cục ngày mai của các người!”
Dương Chấn đưa mắt nhìn năm người đứng đầu gia tộc giàu có ở Nam Dương, trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của anh bỗng lóe lên hai luồng khí lạnh lẽo.
Năm người họ nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẫn chưa hoàn hồn.
“Ngài Dương tha tội chết cho các người, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hàn Khiếu Thiên quát lớn, thức tỉnh năm người họ.
“Cảm ơn ngài Dương, từ nay về sau, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của một mình ngài Dương, tuyệt đối không phản bội!”
Năm người đồng thanh hét lớn, vô cùng kích động.
Ban đầu họ còn cho rằng Dương Chấn muốn giết chết họ, bây giờ mới biết hóa ra tất cả chỉ là Dương Chấn đang thăm dò họ mà thôi.
“Người ngay đến cả an toàn của người thân cũng mặc kệ thì có tư cách gì sống trên đời này chứ?”
Dương Chấn đột nhiên lên tiếng.
Dứt lời, anh lập tức đứng dậy rời đi, phía sau vang lên một loạt giọng nói đầy kính trọng: “Ngài Dương đi thong thả!”
Có sự thăm dò ban nãy, sợ là từ nay về sau họ cũng không dám phản bội Dương Chấn nữa.
“Ngài… ngài Dương!”
Dương Chấn vừa đi ra khỏi khách sạn Trung Châu, một bóng dáng quen thuộc vội vã đi lên trước, người đó vừa định gọi tên Dương Chấn thì đột nhiên chữa lại.
Dương Chấn giơ tay ra đấm nhẹ lên lồng ngực đối phương, hơi giận nói: “Cậu khách sáo với tôi như vậy làm gì? Cứ gọi thẳng tên là được!”
Vốn dĩ trong lòng Vương Dũng còn đang rất căng thẳng, nhưng sau khi nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, anh ta lập tức kích động.
Anh ta vẫn muốn tiếp tục làm anh em tốt với Dương Chấn giống như trước đây.
Nhưng mọi chuyện xảy ra ban nãy đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh ta.
Một Cường giả như vậy, anh ta có tư cách gì mà làm bạn được với Dương Chấn chứ?
“Chào ngài Dương, tôi là Viên Viên, vợ chưa cưới của anh Dũng, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
“Chào ngài Dương, tôi là Từ Lệ, bạn tốt của anh Dũng!”
Vương Dũng vừa dứt lời, một làn gió thơm đột nhiên ập tới, La Viên Viên và Từ Lệ vội vàng chạy đến.
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tên nghèo kiết xác như tôi thì có tư cách gì quen biết với hai cô đây chứ?”
Trước đây hai người này luôn miệng nói anh là “tên nghèo kiết xác”, nếu không phải nể mặt Vương Dũng, Dương Chấn đã tặng cho hai người họ mỗi người một cái tát vào miệng rồi.
“Anh Dũng, anh mau giới thiệu bọn em với ngài Dương đi!” La Viên Viên ôm chầm lấy cánh tay của Vương Dũng, nũng nịu nói.
“Cô cút đi cho tôi!”
Vương Dũng tức đỏ mắt, quát: “Người phụ nữ đê tiện này! Cô biết rõ tôi thích cô nên đã cố ý lấy tiền chữa bệnh cho em gái tôi để uy hiếp tôi.
Lại còn coi tôi như chó, làm bia đỡ đạn cho cô.
Bây giờ biết tôi có một người anh em rất lợi hại thì lại quay ra gọi tôi là anh Dũng?”
“Sao trước đây không làm như vậy đi? Cô cút đi cho tôi! Cút hết đi cho tôi! Sau này tôi và cô không còn chút liên quan nào đến nhau nữa!”
Vương Dũng tức giận gào lớn, giống như đang muốn trút hết mọi ủy khuất, tủi nhục mà anh ta phải chịu đựng trong những ngày qua vậy.
La Viên Viên và Từ Lệ đều tái mặt, vừa muốn mở miệng thì Dương Chấn lại đột nhiên lên tiếng: “Nếu các cô còn không cút khỏi đây, tôi cũng không để ý đến việc để các cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này đâu!”
Hai người nghe xong lập tức biến sắc, làm gì còn nghĩ đến việc dây dưa thêm nữa, lập tức chạy bán sống bán chết.
“Vương Tuyết ốm à?”
Hai cô gái vừa đi khỏi, Dương Chấn quay sang nhìn Vương Dũng đang tức đỏ mắt, hỏi.
Vương Tuyết là em gái ruột của Vương Dũng.
Ngày đó khi còn ở trường học, Dương Chấn cũng thường xuyên gặp cô ấy, đó là một cô gái rất hay ngại.
Vương Dũng không hề giấu giếm, nói thẳng mục đích anh ta đến đây tìm Dương Chấn.
Hóa ra Vương Tuyết mắc bệnh máu trắng, cần một số tiền rất lớn để chữa bệnh nhưng gia đình Vương Dũng chỉ là một gia đình vô cùng bình thường, hoàn toàn không chi trả nổi.
Trong khi đó La Viên Viên – người mà Vương Dũng thích lại là đồng tính nữ, cô ta thích phụ nữ.
Cô ta đồng ý cho Vương Dũng mượn tiền nhưng lại muốn Vương Dũng giả làm bạn trai của cô ta.
Cũng đã rất lâu kể từ ngày La Viên Viên đồng ý cho Vương Dũng mượn tiền, nhưng cô ta vẫn chưa thực hiện, mỗi lần hỏi đến là đều viện cớ.
“Dương Chấn, coi như tôi cầu xin cậu, cậu cho tôi mượn một tỷ năm, tôi nhất định sẽ trả lại cậu!”
Sau khi Vương Dũng nói xong, anh ta bèn quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, đỏ mắt nói.
“Cậu làm gì thế?”
Dương Chấn kéo Vương Dũng đứng lên, anh nghiêm túc nói: “Vương Tuyết là em gái cậu thì cũng là em gái tôi, hiện giờ em ấy bị bệnh, tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”.
Truyện Mỹ Thực
Vương Dũng nghe vậy lập tức vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!”
Trong lòng Dương Chấn vừa xúc động lại vừa không biết phải làm sao.
Anh cũng đã nói, mình vẫn là Dương Chấn của trước đây, nhưng Vương Dũng đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng ban nãy của anh, anh phải làm thế nào mới có thể thu hẹp được khoảng cách giữa hai người bây giờ?
Dương Chấn đi cùng Vương Dũng đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi nhìn thấy Vương Tuyết yếu ớt nằm trên giường bệnh, anh bèn cảm thấy buồn bã trong lòng.
Hồi đó khi còn ở trường học, hai anh em Vương Dũng đã giúp đỡ Dương Chấn rất nhiều.
Nếu không có họ, không biết Dương Chấn có thể yên tâm học hết cấp ba hay không nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Dương Chấn bèn quay lại công ty.
Chuyện xảy ra hôm nay đối với tập đoàn Nhạn Chấn mà nói chính là một cơ hội mở rộng quy mô rất tốt.
Có một vài công việc, Dương Chấn nhất định phải tự mình sắp xếp.
Bận rộn đến tận lúc tan làm, Dương Chấn mới rời khỏi công ty.
Anh vừa đi ra khỏi cửa công ty thì đã nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đỗ bên lề đường.
Anh đã nhìn thấy chiếc xe này mấy lần, đó là xe của mẹ ruột Tần Nhã – Diệp Mạn.
“Dương Chấn!”
Diệp Mạn xuống xe, dùng biểu cảm vô cùng phức tạp nhìn Dương Chấn, nói: “Thật không ngờ cậu lại chính là Vua của Giang Bình, cậu lừa tôi cũng khổ sở thật đấy!”
Dương Chấn đương nhiên hiểu ý câu nói này của Diệp Mạn.
“Lừa bà?”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nói mình là ai, tất cả đều do bà kiêu căng, ngạo mạn, không coi tôi ra gì.”
Diệp Mạn lập tức sửng sốt, sau đó khổ sở lắc đầu: “Đúng vậy! Tất cả đều là do tôi sai!”
Dứt lời, sắc mặt bà ta lập tức trở nên nặng nề.
Bà ta nhìn Dương Chấn nói: “Cho dù như thế nào thì tất cả những gì tôi làm đều là vì con gái mình!”
“Những lời vô nghĩa thì không cần phải nói nữa, bà tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng ra!”
Dương Chấn nói thẳng, anh đương nhiên không cho rằng Diệp Mạn đến đây tìm mình chỉ để nói những lời vô nghĩa như thế này..