Chàng Rể Chiến Thần


Đối với chuyện Diệp Tình Nhi xuất hiện, rõ ràng Diệp Mạn vô cùng tức giận.

Diệp Tình Nhi vẫn trưng ra dáng vẻ nhẹ như gió mây, mỉm cười: “Cô, sao chuyện này lại không liên quan gì đến cháu chứ?”
“Có liên quan gì đến cô?”
Diệp Mạn hỏi, bởi vì nhíu mày, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng xuất hiện rồi.

“Cháu chỉ là đến nhắc nhở cô một chút, đừng quên nhiệm vụ cô đến Giang Châu lần này, mặc kệ như thế nào, cháu mới là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp, đúng không?”
Diệp Tình Nhi vừa cười vừa nói, tựa như không nhìn thấy tức giận trên mặt Diệp Mạn.

Dương Chấn và Tần Nhã nghe thấy thì đều mơ hồ không rõ, nhưng Diệp Mạn lại vô cùng hiểu rõ ý tứ trong những lời này.

Nhà họ Diệp sắp xếp Diệp Mạn đến Giang Châu là để bài nghĩ cách tìm đến Giang Bình Vương, dùng Diệp Tình Nhi làm con át chủ bài để kết thông gia.

Mặc dù Tần Nhã là con gái ruột của Diệp Mạn, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ có quan hệ máu mủ với Diệp Mạn mà thôi.

Mà Diệp Tình Nhi mới là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp, chỉ khi cô ta ở bên Giang Bình Vương mới có thể bảo đảm lợi ích của nhà họ Diệp.

“Không phải cô nói với tôi rằng cô vô cùng phản cảm và phản đối nhiệm vụ lần này sao?”
Sắc mặt Diệp Mạn thay đổi, lúc này mới chợt nhận ra, Diệp Tình Nhi muốn chặn ngang.

Vốn dĩ, tính toán của bà ta là để Tần Nhã kết hôn với Giang Bình Vương, không chỉ có thể khiến hai mẹ con nhận nhau, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng trợ giúp chính mình, nâng cao địa vị của mình trong nhà họ Diệp.

Quả thật chính là mưu kế một mũi tên trúng ba con chim!
Nhưng mưu kế này xây dựng trên cơ sở Diệp Tình Nhi chủ động từ bỏ kết hôn.

Bây giờ Tần Nhã chủ động tìm đến mình, mắt thấy bà ta và Tần Nhã sắp nhận mẹ con rồi, sau đó chỉ cần thuyết phục Dương Chấn làm việc cho nhà họ Tần, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi.


Lại không ngờ, trong thời khắc quan trọng như vậy, Diệp Tình Nhi bỗng nhiên đổi ý.

Có thể tưởng tượng ra tức giận trong lòng Diệp Mạn lúc này.

“Đó là trước khi Võ hội xảy ra, nhưng bây giờ, cháu nhất định phải tranh thủ!”
Đột nhiên nụ cười trên mặt Diệp Tình Nhi biến mất, vẻ mặt đầy nghiêm túc và kiên quyết nói.

“Hai người có thể yên tĩnh một chút không?”
Tần Nhã tức giận nói: “Tôi không quan tâm giữa hai người có ân oán gì, vẫn mong đừng làm chậm trễ thời gian của tôi!”
Lúc này trong ánh mắt Tần Nhã không còn chút vui vẻ khi nhìn thấy mẹ ruột, trái lại mang theo mấy phần bực bội.

Lúc này Diệp Mạn và Diệp Tình Nhi mới không tranh cãi tiếp nữa.

“Nói cho tôi biết, tại sao bà lại muốn vứt bỏ tôi?”
Tần Nhã lại hỏi lần nữa.

“Tần Nhã, những chuyện kia đều đã qua rồi, chúng ta đừng truy cứu đến cùng, được không? Con chỉ cần hiểu rõ, chúng ta là mẹ con ruột, mẹ rất yêu con, chỉ vậy thôi là đủ rồi!”
Diệp Mạn còn muốn giấu giếm, vẫn luôn không chịu nói ra sự thật.

“Cô, qua nhiều năm mẹ con không gặp nhau như vậy, cô vẫn không thể thẳng thắn, một chút lòng thành cũng không có, nếu cháu là chị họ, chắc chắn sẽ không nhận nhau với cô.”
Diệp Tình Nhi khoanh tay trước ngực, híp mắt cười nói, chỉ sợ chuyện không đủ lớn.

“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Diệp Mạn tức giận quát lớn.

Diệp Tình Nhi cũng không tức giận, chỉ không nói gì, bày ra dáng vẻ đứng xem trò đùa.


“Tôi hỏi bà lần cuối cùng, tại sao muốn vứt bỏ tôi?”
Rõ ràng trên mặt Tần Nhã đã xuất hiện mấy phần tức giận, đôi mắt đỏ bừng hỏi.

Cô rất thất vọng, cũng rất đau buồn.

Cô từng tưởng tượng vô số lần, nếu một ngày kia gặp ba mẹ ruột của mình, đó sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Cô cũng cố gắng tìm lý do cho ba mẹ ruột mình, là bọn họ không cẩn thận làm mất mình?
Lại hoặc là bởi vì mình bị kẻ buôn người bắt mất?
Hễ là thất lạc bình thường, cô đều sẽ tha thứ cho ba mẹ, nhưng bây giờ Diệp Mạn cố ý giấu giếm khiến cô rất tức giận, cũng cảm thấy một ít khác thường trong đó.

Vừa rồi, Diệp Tình Nhi cũng đã nói, là bởi vì quyền thế.

Chẳng lẽ, ba mẹ vứt bỏ mình là bởi vì quyền thế sao?
“Tiểu Nhã, khó khăn lắm mẹ con chúng ta mới nhận nhau, đừng nói những chuyện không vui kia nữa, được không?”
Cảm xúc Diệp Mạn hơi kích động, chợt tiến lên một bước, bắt lấy hai tay Tần Nhã.

“Chồng, chúng ta đi!”
Tần Nhã dứt khoát hất tay Diệp Mạn ra, kéo lấy tay Dương Chấn muốn rời khỏi.

“Được!”
Dương Chấn gật đầu, mặc cho Tần Nhã kéo mình.

“Tiểu Nhã, con đừng đi! Đừng đi!”
Diệp Mạn lập tức cuống lên, dứt khoát chạy lên phía trước chặn đường Tần Nhã, đỏ mắt nói: “Tiểu Nhã, mẹ là mẹ ruột của con! Đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ con không nhớ mẹ chút nào sao?”
“Những năm gần đây, mỗi ngày mỗi đêm mẹ đều nhớ con, nghĩ đến một ngày nào đó, mẹ con chúng ta có thể nhận nhau.”

“Khó khăn lắm mới gặp nhau, con biết trong lòng mẹ vui sướng nhường nào không?”
“Tập đoàn Hồng Mạn là do một tay mẹ sáng lập, không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Diệp, tương lai, toàn bộ Hồng Mạn sẽ giao vào trong tay con.”
“Ngoài Hồng Mạn, những năm gần đây, tất cả những gì của mẹ ở nhà họ Diệp, tương lai đều là con kế thừa.”
“Lần này mẹ đến chính là muốn đón con về nhà họ Diệp, thành phố nhỏ như Giang Châu này vốn không phải nơi con nên ở.”
Cảm xúc Diệp Mạn vô cùng kích động, lúc này nào còn giống một bà chủ cao quý ung dung? Hoàn toàn giống như một người đàn bà đanh đá.

Nghe thấy bà ta vô cùng nhớ nhung Tần Nhã, muốn giao tập đoàn Hồng Mạn cho Tần Nhã, lại còn muốn tặng tất cả những gì của bà ta ở nhà họ Diệp cho Tần Nhã.

Nhưng mỗi một thứ bà ta muốn cho Tần Nhã, phía trước đó đều có thêm hai chữ ‘tương lai’.

Từ đầu đến cuối, đều không nói vì sao muốn vứt bỏ Tần Nhã.

Thái độ trong lời nói cũng vô cùng hung hăng, chính là muốn đón Tần Nhã về nhà họ Diệp, căn bản không hỏi xem Tần Nhã có bằng lòng hay không.

Một người phụ nữ như vậy, lại là mẹ ruột của Tần Nhã.

Hốc mắt Tần Nhã đong đầy nước mắt, cũng không phải kích động, mà là thất vọng.

Cảnh tượng gặp nhau đẹp đẽ trong lòng cô lại tràn đầy quyền thế và lợi ích.

Diệp Tình Nhi vẫn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn tất cả những gì đang xảy ra.

“Sau này, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa”
Tần Nhã chợt lên tiếng.

Vừa dứt lời, kiên quyết cất bước rời đi.

“Con đứng lại đó cho mẹ!”
Tần Nhã liên tục phản kháng đã hoàn toàn chọc giận Diệp Mạn.

“Cho dù như thế nào, sinh mạng của con cũng là mẹ ban cho!”

“Cho dù lúc trước là mẹ vứt bỏ con, chuyện này cũng không cách nào thay đổi sự thật con là con gái của mẹ!”
“Bây giờ mẹ không phải là đang thương lượng với con, mà là ra lệnh cho con, ngày mai trở về nhà họ Diệp cùng mẹ!”
Diệp Mạn hung hăng nói, thái độ vô cùng ngang ngược.

Dương Chấn thờ ơ lạnh nhạt, không phải anh không muốn giúp Tần Nhã, mà người phụ nữ Diệp Mạn này vốn không xứng làm mẹ Tần Nhã.

Giống như nhà họ Tần lúc trước, chỉ có thể nhẫn nhịn cho Tần Nhã tận mắt nhìn thấy nhà họ Tần hèn hạ vô sỉ thế nào, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, mới có thể chặt đứt suy nghĩ của cô.

Mà Diệp Mạn trước mặt cũng giống như vậy.

Tần Nhã là một cô gái tốt bụng như vậy, sao Diệp Mạn có thể ở chung hòa thuận với cô? Chắc chắn sẽ rất khó xử.

Tần Nhã không thể tin nổi nhìn Diệp Mạn, dường như không ngờ Diệp Mạn lại có thể nói ra những lời này.

“Là bà cho tôi sinh mạng, nhưng qua nhiều năm như vậy, bà đã cho tôi chút tình thương của người mẹ nào chưa?”
“Bà đã từng chăm sóc tôi ngày nào chưa?”
“Bà biết khi tôi biết mình được nhận nuôi đã tuyệt vọng đến mức nào không?”
“Khi biết được mẹ ruột mình còn sống trên đời, bà biết tôi chờ mong thế nào không?”
“Bà không biết! Bà không biết gì cả!”
“Bà còn như thế này, mới lần thứ hai gặp mặt, vậy mà bà đã không suy nghĩ cho cảm nhận của tôi, muốn dẫn tôi đi?”
“Bà dựa vào cái gì làm như vậy? Có tư cách gì làm như vậy?”
“Tôi nói cho bà biết, bà không xứng!”
“Không xứng!!!”
Cảm xúc Tần Nhã kích động, mấy lời cuối cùng đều là gào thét, trên mặt vương đầy nước mắt.

“Im ngay! Con im ngay cho mẹ! Mẹ đánh chết đứa con gái bất hiếu con!”
Diệp Mạn cũng hoàn toàn bị chọc giận, tức giận đến độ toàn thân run rẩy, nâng tay lên, bàn tay hung hăng đánh về phía mặt Tần Nhã.

“Bà dám động vào cô ấy, tôi muốn bà phải chết!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói tràn đầy sát ý vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận