Chàng Rể Chiến Thần


Giọng nói thình lình vang lên như cơn lạnh thấu xương tủy khiến Diệp Mạn lập tức tỉnh táo, bàn tay đang giơ lên khựng lại giữa không trung.

Lương Tiến chắn trước người Diệp Mạn theo phản xạ có điều kiện, nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng kia với vẻ mặt cảnh giác.

Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Dương Chấn, Lương Tiến chỉ cảm thấy mình như bị đóng băng, một cơn ớn lạnh từ xương sống xộc thẳng lên đầu.

Anh từng ở trên chiến trường!
Đã từng giết người!
Hơn nữa giết rất nhiều người!
Trong lòng Lương Tiến chắc chắn chỉ có cao thủ bước ra từ cõi chết, được chiến trường gột rửa, mới có được khí thế mạnh mẽ như vậy.

Anh ta bỗng có một loại ảo giác, ngay cả cao thủ đỉnh cao của nhà họ Diệp cũng không phải đối thủ của người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi trước mắt này.

Anh ta chắc chắn câu nói vừa rồi của Dương Chấn không phải chỉ để hù họa, mà là thật sự sẽ giết Diệp Mạn.

Diệp Tình Nhi ở bên cạnh xem trò vui, lúc này cô ta đảo mắt, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

Cô ta đã nhung nhớ người đàn ông này suốt một năm trời, bệnh tình của cô ta đã đến giai đoạn cuối rồi.

Chỉ cần có được người đàn ông này, cô ta có thể trả bất cứ giá nào.

“Dù thế nào đi nữa tôi cũng là mẹ vợ của cậu! Cậu đối xử với người lớn kiểu đó đấy hả?”
Diệp Mạn cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ!”
Dương Chấn cười khinh thường: “Chẳng cần biết bà là ai, lại có bối cảnh gì, dám động tới một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ khiến bà hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
“Mẹ vợ mà bà nói, bà xứng à?”
“Bất kể bà tới đây với nhiệm vụ gì, tôi cũng sẽ nói rõ cho bà biết, mọi thứ đều tốn công vô ích thôi.

Cút về Yên Đô đi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ!”
Dương Chấn lạnh lùng nói, sau đó không nhìn Diệp Mạn nữa mà dắt tay Tần Nhã rời đi.

Cho đến khi bóng lưng của Dương Chấn và Tần Nhã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt Diệp Mạn ngày càng trở nên dữ tợn, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám uy hiếp tôi, cậu đủ tư cách sao?”
Vốn dĩ Lương Tiến còn muốn khuyên nhủ, nhưng nghĩ đến phong cách đối nhân xử thế của Diệp Mạn, cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Lúc này, Diệp Tình Nhi cười tủm tỉm đi tới nhìn Diệp Mạn nói: “Đây coi như là nhiệm vụ thất bại rồi cô nhỉ?”
“Diệp Tình Nhi!”
Mặt mũi Diệp Mạn dữ tợn.

Theo bà ta, nếu không phải câu nói “Vì quyền thế” của Diệp Tình Nhi, bà ta nhất định có thể nhận mẹ con với Tần Nhã rồi.

Cũng sẽ không như bây giờ, quan hệ giữa hai mẹ con hoàn toàn tan vỡ.

“Diệp Mạn, đừng nói là bà nghĩ nếu tôi không xuất hiện, bà sẽ thực sự có thể nhận mẹ con với cô ta đấy?”
Vẻ mặt Diệp Tình Nhi lập tức trở nên u ám, cô ta không gọi cô nữa mà gọi thẳng tên Diệp Mạn.

Ánh mắt đầy thù hận của Diệp Mạn khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

“Chẳng lẽ không phải là vậy sao?”
Diệp Mạn tức giận nói: “Rõ ràng cô đã hứa với tôi sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này, tôi mới tìm tới con gái mình, định hy sinh hạnh phúc của nó.”
“Cô thì hay lắm, không ngờ cô lại làm vậy ngay thời khắc quan trọng.”
“Nhiệm vụ lần này thất bại đều do cô mà ra! Cô nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Diệp Mạn tức giận quát.

Diệp Tình Nhi nhíu mày, vẻ mặt cũng vô cùng âm u: “Nếu bà muốn nói như thế, tôi sẽ tính sổ với bà!”
“Nhiệm vụ gia tộc giao cho là bảo tôi liên hôn với Giang Bình Vương, nhưng bà lại biển thủ, muốn đá văng tôi ra, để con gái bà qua lại với Giang Bình Vương.”
“Bà thật sự cho rằng tôi không biết bà đã lén lút làm những chuyện gì sao? Có cần tôi lấy bằng chứng ra đưa cho ông nội không?”
“Ban đầu tôi thật lòng tới tìm bà, muốn giúp bà nói thật với chị họ để được chị họ tha thứ, hai mẹ con bà nhận nhau, nhiệm vụ của gia tộc cũng được hoàn thành.”
“Thế nhưng bà lại muốn đổ trách nhiệm nhiệm vụ thất bại lên đầu tôi.

Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Thái độ của Diệp Tình Nhi vô cùng cương quyết, ánh mắt đầy kiên định, cô ta nói: “Cho dù anh ấy là chồng của con gái bà, tôi cũng sẽ tìm cách đến gần anh ấy, có được anh ấy!”
Nghe thấy lời nói của Diệp Tình Nhi, Diệp Mạn ngẩn ra.

Bà ta là cô của Diệp Tình Nhi, sao bà ta có thể không biết đứa cháu gái này là một người phụ nữ cố chấp cỡ nào chứ?
Bây giờ quan hệ giữa bà ta và Tần Nhã đã hoàn toàn tan vỡ, trong thời gian ngắn sẽ rất khó khôi phục lại được.

Lỡ như trong khoảng thời gian này, Diệp Tình Nhi thật sự bỏ bùa được Dương Chấn, vậy phải làm thế nào đây?
“Tình Nhi, cháu đừng nóng giận, cô không cố ý đâu.

Cháu biết con bé thối tha kia không chịu nhận cô, cô mới bị tức giận làm váng đầu mà.”
“Không phải cháu luôn phản đối việc liên hôn, muốn ở bên bạch mã hoàng tử trong lòng cháu sao?”
“Cháu yên tâm, chắc chắn cô sẽ được Tần Nhã tha thứ.

Chỉ cần mẹ con cô nhận nhau, Dương Chấn sẽ là con rể của cô, chắc chắn gia tộc sẽ không đẩy cháu vào hố lửa nữa.”
Diệp Mạn vội vàng nhượng bộ.

Bà ta không hiểu Dương Chấn là loại đàn ông như thế nào.

Nhưng bà ta biết Diệp Tình Nhi là loại phụ nữ gì, một người phụ nữ rắn rết, với vẻ ngoài của cô ta, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được cám dỗ.

Mặc dù Dương Chấn là chồng của Tần Nhã, nhưng một khi Diệp Tình Nhi chen chân vào, không ai nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì cả.

Đây là sự ngu xuẩn và sự kiêu ngạo mù quáng của bà ta.

Nếu bà ta điều tra trước về Dương Chấn sẽ biết anh không thể phản bội Tần Nhã được.

Diệp Tình Nhi nhếch môi nở nụ cười quái dị, sau đó cất bước bỏ đi: “Cô à, cháu sẽ không chịu thua!”
Nói xong, cô ta đi mất.

Diệp Mạn ngơ ngác, bà ta biết trong lòng Diệp Tình Nhi đã có một người đàn ông từ rất lâu rồi, đây là điều cả nhà họ Diệp đều biết.

Vốn tưởng rằng Diệp Tình Nhi chắc chắn sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng không ngờ lần này cô ta lại thật sự muốn nhúng tay vào.

Lúc này, Dương Chấn và Tần Nhã đã đi về hướng Vân Phong Chi Đỉnh.

Trên đường đi, Dương Chấn lái xe, Tần Nhã ngồi ghế bên phải tài xế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe.

Dương Chấn cũng không nói gì, lúc này tốt nhất là anh nên cho Tần Nhã thời gian suy nghĩ một mình.

“Ông xã, anh nói xem, tại sao số phận lại bất công với em như vậy?”
Tần Nhã đột nhiên quay đầu sang nhìn Dương Chấn: “Từ nhỏ mẹ nuôi đã không ưa em, lúc nào cũng tìm cách chèn ép em.”
“Khó lắm mới tìm được mẹ ruột, nhưng ngay cả dũng khí thừa nhận lỗi lầm cũng không có.”
“Thật ra trong đầu em đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng hai mẹ con nhận nhau.”
“Ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ tới, nhưng em cũng đã dặn lòng mình trước, bất kể tại sao họ muốn bỏ rơi em, chỉ cần họ có thể dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình và xin lỗi em, em sẽ tha thứ cho họ.”
“Nhưng ngay cả chân tướng bà ấy cũng không muốn nói cho em biết!”
Tần Nhã nói, mắt cô đỏ hoe, nước mắt rưng rưng khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Dương Chấn thầm thở dài, đây là Tần Nhã, vợ anh, cô là người phụ nữ tốt bụng thế đấy.

Dù đã nghĩ tới trước ba mẹ ruột bỏ rơi mình có thể là vì quyền lực, nhưng cô ấy vẫn tốt bụng chọn tha thứ.

Nhưng Diệp Mạn lại không có dũng khí thừa nhận lỗi lầm!
“Rốt cuộc em đã làm gì sai mà ông trời lại muốn trừng phạt em như vậy?”
Cuối cùng Tần Nhã không thể kìm nén được nước mắt nữa, lớn tiếng òa khóc.

Dương Chấn chậm rãi dừng xe ở bên đường, duỗi hai tay ra ôm Tần Nhã vào lòng, nghiêm túc bảo: “Kinh Thánh nói, ‘khi Thượng Đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn’, anh và Tiếu Tiếu chính là cánh cửa khác mà Thượng Đế mở ra cho em!”
“Cả đời này, anh và con gái sẽ không bao giờ xa cách em!”
Dương Chấn nói với vẻ mặt thâm tình, đây cũng là lời thề anh dành cho Tần Nhã.

“Ông xã!”
Tần Nhã nhỏ giọng nỉ non, mặt mày rộn rạo, cô không thể kiềm chế được nữa, bèn nhắm mắt lại chủ động hôn Dương Chấn.

Giờ phút này cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn hôn người đàn ông, người sẽ làm bạn với mình hết quãng đời còn lại này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui