Chuyện Dương Chấn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trong lúc quyết định nói cho Tần Nhã biết sự thật, anh đã nghĩ tới việc chỉ nói với cô một phần.
Anh quyết định giấu giếm mọi chuyện về ba ruột của Tần Nhã.
Nhưng không ngờ Tần Nhã vẫn hỏi.
“Ông xã, em chỉ muốn biết rốt cuộc ba ruột của em còn sống hay đã chết!”
Tần Nhã túm lấy cánh tay Dương Chấn, cô rất kích động, lớn tiếng hỏi.
“Đã chết!”
Dương Chấn không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Tần Nhã, cuối cùng anh vẫn nói ra hai chữ này.
Nhưng hai chữ này giống như một tia sấm sét khiến Tần Nhã lập tức sững sờ.
Điều làm Dương Chấn bất ngờ đó là Tần Nhã không tiếp tục hỏi về chuyện của ba ruột nữa, chỉ cười tự giễu: “Thật ra giữa em và họ chỉ có quan hệ máu mủ, cũng không có tình cảm gì, sự sống chết của họ có liên quan gì tới em?”
Dương Chấn không biết Tần Nhã thật sự nghĩ như vậy hay là vì phẫn nộ.
Nhưng Tần Nhã không tiếp tục hỏi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Tần Nhã tiếp tục hỏi, Dương Chấn cũng không biết mình có thể chịu đựng không nói cho cô biết sự thật hay không.
Chỉ là trong lòng anh có cảm giác tội lỗi rất mãnh liệt.
Dù sao ông ta cũng là ba ruột của Tần Nhã, ông ta không làm gì sai cả.
Nhưng vì Tần Nhã, Dương Chấn lại không thể không che giấu sự thật.
“Ông xã, anh chơi với Tiếu Tiếu đi, em muốn ở một mình!” Tần Nhã đột nhiên nói.
Dương Chấn gật đầu rồi quay người rời đi.
Anh vừa ra ngoài, trong phòng đã vang lên một tiếng khóc thút thít.
“Haiz!”
Dương Chấn thở dài một hơi, suy cho cùng cũng là ba ruột, sao Tần Nhã có thể dễ dàng vượt qua nỗi đau này chứ?
Sống hơn hai mươi năm, bỗng nhiên phát hiện ra mình không phải con ruột, đây là một cú sốc rất lớn với cô.
Lúc đó chắc hẳn cô rất mong chờ ngày được gặp lại ba mẹ ruột của mình nhỉ?
Nhưng ba mẹ ruột mà cô mong đợi đã lâu, bây giờ một người tiếp cận cô vì quyền thế, người còn lại đã âm dương cách biệt với cô từ lâu.
Số phận thật sự không công bằng với cô chút nào.
Dương Chấn bước sang bên cạnh gọi một cuộc điện thoại.
Chẳng mấy chốc, đối phương nghe máy, một giọng nói quen thuộc vọng lại từ ống nghe: “Cậu đã nghĩ kỹ rồi à?”
“Tôi có thể đồng ý qua lại với nhà họ Diệp, nhưng bà nhất định phải đồng ý với tôi hai việc!” Dương Chấn lạnh lùng nói.
“Cậu nói đi!”
Trong giọng nói của Diệp Mạn tràn đầy kích động.
Mục đích bà ta đến Giang Châu lần này là làm Dương Chấn qua lại với nhà họ Diệp, mặc dù quá trình hơi ngoắt ngoéo nhưng cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho.
“Thứ nhất, tôi chỉ có thể nói cho bà biết tôi bằng lòng qua lại với nhà họ Diệp, nhưng nhà họ Diệp không được phép nhúng tay vào mọi công việc của Giang Bình và Nam Dương!”
Dương Chấn lạnh lùng đáp.
Dù là nhà họ Hàn, nhà họ Trần hay nhà họ Quan đều là gia tộc do anh tự tay nâng đỡ.
Anh không quan tâm đến quyền kiểm soát thế lực hai tỉnh gì đó, nhưng cũng sẽ không vì lợi ích cá nhân mà phụ lòng tin tưởng của những người cùng phe với mình.
Bất kể là ai trong Yên Đô Bát Môn, một khi họ nắm quyền kiểm soát Giang Bình và Nam Dương sẽ gây ra xáo trộn rất lớn trong khu vực địa phương.
Đến lúc đó, chỉ sợ những gia tộc vốn đang qua lại thân thiết với anh đều sẽ bị gia tộc mới thay thế.
Vua nào triều thần nấy, đây là thực tế!
“Nhà họ Diệp cũng không nghĩ tới việc nhúng tay vào chuyện của Giang Bình và Nam Dương, chỉ muốn qua lại với cậu, chỉ thế thôi, đương nhiên tôi sẽ đồng ý việc này!”
Diệp Mạn cười rồi nói thêm: “Nói việc thứ hai đi!”
“Việc thứ hai liên quan đến ba ruột của Tiểu Nhã, bà không được nói cho Tiểu Nhã biết.” Dương Chấn trầm giọng nói.
Diệp Mạn không chút do dự cười khẩy: “Việc này rất quan trọng, nếu như bị ba tôi biết, tôi không chỉ không có cách báo thù, còn có thể chết không chỗ chôn.
Nếu không phải do cậu ép tôi thì sao tôi có thể nói cho cậu biết? Việc này tôi cũng đồng ý!”
“Bà có thể trở về báo cáo rồi đấy!” Dương Chấn lạnh lùng bảo.
Nói xong, anh cúp máy ngay.
Để Tần Nhã không bị chuyện này làm liên lụy, anh chỉ có thể thỏa hiệp với Diệp Mạn.
Có điều làm như vậy, nhà họ Diệp thật sự có thể dễ dàng từ bỏ lợi ích của Giang Bình và Nam Dương ư?
Yên Đô Bát Môn, bây giờ nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng đã vào cuộc, trong bóng tối còn có rất nhiều gia tộc giàu có ở Yên Đô cũng đang chờ cơ hội.
Anh biết quyết định của mình rất quan trọng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Nhã thức dậy với hai mắt sưng đỏ, nhưng tâm trạng cô lại ổn định hơn rất nhiều.
“Hay là hôm nay em nghỉ một ngày đi?”
Dương Chấn nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Tần Nhã, hơi đau lòng bảo.
Tần Nhã lắc đầu: “Anh gây ra động tĩnh quá lớn, mấy ngày gần đây công việc kinh doanh của công ty cực kỳ bận rộn, em không tới công ty thì không yên tâm.”
Dương Chấn vừa đánh một trận đã nổi danh, rất nhiều gia tộc quyền thế của hai tỉnh đều kính nể anh, doanh nghiệp trong tay anh tự nhiên sẽ trở thành đối tượng để các gia tộc lớn tranh nhau hợp tác.
Dương Chấn nhìn chằm chằm vào mắt Tần Nhã, thấy cô ngoại trừ hai mắt hơi sưng đỏ thì không còn gì khác thường, lúc này anh mới gật đầu.
Như thường ngày, anh đưa Tiếu Tiếu đi học, lại đưa Tần Nhã đến công ty, cuối cùng mới trở lại Tập đoàn Nhạn Chấn.
Anh vừa tới cửa công ty, một ông lão mặc vest mang giày da bỗng nhiên bước tới.
“Cậu Dương, chào cậu, cậu có thể trì hoãn một chút thời gian nói chuyện với tôi không?”
Ông lão nở nụ cười, hạ thấp thái độ, hỏi với giọng điệu trưng cầu ý kiến.
Lúc Dương Chấn vừa xuống xe đã chú ý tới ông lão này.
Một ông lão mặc vest đi giày da ở bất cứ đâu cũng vô cùng thu hút người khác.
Quan trọng là Dương Chấn cảm nhận được một khí chất không tầm thường từ ông lão này.
Kiểu người này không phú cũng quý, chắc hẳn là đến từ Yên Đô.
“Đúng rồi, trước tiên để tôi tự giới thiệu, tôi họ Cao, tên một chữ Hùng, là quản gia của nhà họ Hoàng ở Yên Đô, lần này tôi thay mặt gia chủ tới đây để bàn bạc với cậu Dương vài chuyện.”
Cao Hùng vừa cười vừa nói ra thân phận của mình và mục đích đến.
Nghe vậy, trong lòng Dương Chấn hơi kinh ngạc.
Không ngờ lại là người nhà họ Hoàng, anh đã liên tiếp khiến hai người thừa kế của nhà họ Hoàng chịu sỉ nhục trước công chúng.
Bây giờ nhà họ Hoàng lại sai quản gia tới tìm anh, ông ta còn có thái độ nhượng bộ như thế, điều này khiến anh rất bất ngờ.
“Nếu là vì bắt tôi phục tùng nhà họ Hoàng thì không có chuyện gì để nói cả.”
Dương Chấn hờ hững đáp.
Cao Hùng vội vàng lắc đầu, cười bảo: “Với thực lực của cậu Dương, làm sao nhà họ Hoàng dám bắt cậu phục tùng được?”
Dương Chấn không nói, chỉ nhìn đối phương với vẻ mặt không cảm xúc.
Cao Hùng dừng một lúc rồi nói tiếp: “Lần này tôi đến là muốn hợp tác với cậu Dương!”
“Tôi không có hứng thú hợp tác với Yên Đô Bát Môn!”
Dương Chấn cau mày đáp.
Dứt lời, anh xoay người định đi vào công ty.
“Cậu Dương, nếu là hợp tác liên quan tới gia tộc Vũ Văn thì sao?”
Giọng nói của Cao Hùng lại vang lên từ phía sau.
Lần này Dương Chấn dừng bước, quay người lại nhìn Cao Hùng.
Sau đó anh thấy Cao Hùng đang cười ha hả nhìn mình.
“Cậu Dương, không giấu giếm cậu, nhà họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn luôn trong tình trạng đối địch.
Gia chủ của chúng tôi đã bất mãn với gia tộc Vũ Văn lâu rồi, tiếc rằng gốc gác gia tộc Vũ Văn bền vững, nhà họ Hoàng muốn đẩy đổ gia tộc Vũ Văn là rất khó.”
“Điều chủ yếu nhất là nhà họ Hoàng không có cao thủ đỉnh cao.
Với thực lực của cậu Dương, nhìn khắp Yên Đô cũng không có mấy người là đối thủ của cậu.”
“Tôi còn biết cậu Dương vẫn luôn hận gia tộc Vũ Văn, chỉ là không có gia tộc hàng đầu nào có thể trợ giúp cậu Dương.”
“Vừa khéo chúng tôi không có cao thủ đỉnh cao như cậu Dương, mà cậu Dương cũng không có gia tộc nào như nhà họ Hoàng có thể trợ giúp cậu đối đầu với gia tộc Vũ Văn.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta nên cùng nhau hợp lực để đối phó gia tộc Vũ Văn.
Gia chủ của chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu Dương đồng ý, chúng tôi sẽ dốc hết sức ứng phó, trợ giúp cậu Dương trở thành gia chủ của gia tộc Vũ Văn!”
Cao Hùng vừa cười vừa nói như thể nắm rõ mối thù giữa Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn trong lòng bàn tay.
Ông ta không nhận ra vẻ mặt của Dương Chấn đang dần trở nên u ám.
“Cậu Dương, không biết cậu có hài lòng với sự hợp tác này không?” Cao Hùng cười hỏi.
“Cút!”
Dương Chấn đột nhiên quát lớn một tiếng “Cút”.
Cao Hùng ngớ ra, cậu ta từ chối hợp tác ư?.