Bỗng chốc, ánh mắt mọi người đều dừng trên mấy thùng này.
Lúc này, một người đàn ông trung nhiên âu phục giầy da đi đến, trong tay cầm một danh sách quà tặng, đọc to rõ ràng: “Của cải không ngừng, phố buôn bán Thiên Hà tỉnh Nam Dương, một phố!”
“Trường trường cửu cửu, tập đoàn Đại Hà tỉnh Giang Bình, 99% cổ phần công ty!”
…
“Trăm hoa đua nở một mảnh xanh, tiền mặt lễ hỏi năm trăm bốn mươi chín triệu chín trăm!”
Bảy tám loại lễ hỏi được công bố trước mặt mọi người.
Nhất thời, mọi người trợn mắt ngoác mồm, kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn.
Bởi vì chỗ lễ hỏi này không cái nào là không có giá trị đến hàng tỷ, trong số đó còn có vài chỗ sản nghiệp Yên Đô.
Hơn nữa số sản nghiệp này đều có quan hệ với sản nghiệp nhà họ Ngải, nói cách khác, một khi nhà họ Ngải có được số sản nghiệp này thì địa vị nhà họ Ngải ở Yên Đô khả năng sẽ tăng lên rất nhiều.
Giá trị của những sính lễ vừa rồi đã lên tới hơn chục nghìn tỷ!
Nhà họ Ngải cũng chỉ là gia tộc có tàn sản ba mươi nghìn tỷ, hơn chục nghìn tỷ này đã là một phần ba tài sản gia tộc.
Bây giờ lại trở thành sính lễ hỏi cưới.
Một người trẻ có thể tiện tay lấy ra được sản nghiệp hơn chục nghìn tỷ, bối cảnh người này phải hùng hậu cỡ nào?
Rất nhiều người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Về phần Ngải Minh Húc, ông ta lại cảm thấy sống lưng lạnh run.
Trong lòng ông ta vô cùng chắc chắc, người trẻ tuổi trước mặt này cũng là người ông ta không thể đắc tội.
“Không biết ông Ngải có vừa lòng với phần lễ hỏi này không?”
Dương Chấn bình tĩnh hỏi Ngải Minh Húc.
Ngải Minh Húc không nói gì, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Mã Tuân đứng bên Dương Chấn lại rất cảm động, bởi vì ngay cả anh ta cũng không biết Dương Chấn chuẩn bị số sính lễ này cho mình.
Bây giờ anh ta chỉ có thể thản nhiên nhận lấy toàn bộ, sau này sẽ hoàn lại ân tình này trăm ngàn lần.
Ngay khi Ngải minh Húc đang không biết nên làm sao, một người già nua bỗng nhiên cất bước đi ra, cả người đều toát lên sự uy nghiêm của người đứng trên kẻ khác.
“Người trẻ tuổi, niệm tình thành ý của cậu, tôi có thể không so đo với cậu.”
Ông cụ bình tĩnh nhìn Dương Chấn, lại bỗng nhiên nói: “Nhưng cậu giết người nhà họ Vương, chuyện này cậu phải cho nhà họ Vương một câu trả lời!”
“Về chuyện khác, nhà họ Ngải chúng tôi đã quyết định phải làm đám hỏi với nhà họ Vương, dù cậu có đưa núi vàng núi bạc đến thì cũng không thể ngăn cản được.”
Nghe lời này, ông cụ đang nói đạo lý với Dương Chấn, nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn.
Hiển nhiên ông ta là bậc cha chú nhà họ họ Ngải, nhìn cách ăn mặc của ông ta, cùng với ánh mắt cung kính của người nhà họ Ngải nhìn ông ta, rất có khả năng ông ta chính là người đứng đầu nhà họ Ngải.
“Ba!”
Ngải Minh Húc vội vàng tiến lên, cung kính gọi.
Qủa nhiên, ông ta chính là gia chủ nhà họ Ngải, Ngải Xuyên!
Bên người Ngải Xuyên là một ông cụ tóc bạc, đôi mắt ông ta nhìn Dương Chấn tràn ngập sát khí.
“Gia chủ Ngải, ý của ông là không nhúng tay vào ân oán giữa tôi và nhà họ Vương, nhưng kiên trì muốn gả Ngải Lâm cho nhà họ Vương?”
Dương Chấn nhìn chằm chằm Ngải Xuyên.
Ngải Xuyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Thật đúng là cáo già, lời nói này của ông ta vô cùng cẩn thận.
Ông ta không biết thân phận bối cảnh của Dương Chấn, nhưng nhìn sính lễ mà Dương Chấn đưa ra, ông ta biết thân phận của Dương Chấn tuyệt không bình thường.
Phía sau lưng nhà họ Vương là nhà họ Hoàng, một trong bát môn ở Yên Đô, ông ta cũng không đắc tội được.
Ông ta nói như vậy, tất sẽ đắc tội cả hai, nhưng ít ra cũng không đắc tội chết với một bên.
Nhìn thấy nhà họ Vương và Dương Chấn hai hổ đánh nhau, dù ai đạt được thắng lợi thì ông ta cũng có đường sống quay về.
“Một khi đã như vậy thì tôi cảm ơn gia chủ Ngải!” Dương Chấn cười nói.
Lập tức, ánh mắt anh chuyển sang ông cụ tóc bạc đứng bên cạnh Ngải Xuyên, hỏi: “Vị này, chắc là người đứng đầu nhà họ Vương đúng không?”
Có tư cách sóng vai với Ngải Xuyên, ở đây ngoài người đứng đầu nhà họ Vương thì còn ai?
“Ranh con, không thể không thừa nhận gan của cậu rất lớn, dám đến nhà họ Vương tôi, còn dám giết cháu đích tôn của Vương Hổ tôi, cậu thật sự thấy nhà họ Vương dễ bắt nạt à?”
Vương Hổ trợn trừng mắt, tiếng nói như sấm nổ vang bên tai mỗi người.
Dương Chấn cười lạnh nói: “Gọi ông chủ đứng sau ông cút ra đây, về phần nhà họ Vương, các người còn không có tư cách nói chuyện với tôi!”
“Khốn nạn, mày nói cái gì?” Vương Hổ nổi giận.
Khách khứa ở đây đều trợn tròn mắt nhìn.
Ai cũng biết rõ người đứng sau lưng nhà họ Vương chính là nhà họ Hoàng, Dương Chấn còn dám tuyên bố nói gọi ông chủ đứng sau nhà họ Vương cút ra đây.
Chẳng phải là nói Dương Chấn làm cho người nhà họ Hoàng cút ra đây à?
“Thanh niên này rốt cuộc là ai? Thế mà đến nhà họ Hoàng cũng không sợ!”
“Thì ra cậu ta nhắm vào nhà họ Hoàng, có lẽ cầu hôn chỉ là ngụy trang.”
“Người đàn ông bên cạnh cậu ta có năng lực rất mạnh, dù là cường giả đứng đầu bát môn cũng chỉ đến thế là cùng.”
“Một người trẻ tuổi mà có cường giả đứng đầu bảo vệ như vậy sao có thể là nhân vật đơn giản được?”
Mọi người ồn ào bàn tán, phỏng đoán thân phận của Dương Chấn.
Dương Chấn lại như không nghe thấy gì, mặt mũi không thay đổi, anh nói: “Hoặc là gọi người sau lưng ông cút ra đây, hoặc là hủy bỏ hôn lễ hôm nay!”
Dứt lời, Dương Chấn lại ngồi xuống, Mã Tuân tiến đến rót đầy chén trà cho anh.
Dương Chấn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ngồi đó bình thản tự tại uống trà.
Mọi người không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng thanh niên bình thản ngồi ở đó.
Trong lòng Vương Hổ hơi bối rồi, lần đầu tiên ông ta cảm giác được áp lực lớn như vậy.
Tuy rằng nhà họ Hoàng từng nói đến khi có chuyện cần bọn họ ra mặt thì bọn họ nhất định sẽ ra mặt.
Chỉ là bây giờ cháu trai ông ta đã bị giết chết nhưng người nhà họ Hoàng vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Vương Hổ có cảm giác đâm lao phải theo lao.
“Ba, hai thằng ranh này dám giết con trai con, chúng ta phải báo thù cho nó!”
Vương Hồng Hiền cũng đã ổn định cảm xúc hơn trước, ông ta đặt thi thể con trai yêu quý xuống, đi đến bên người Vương Hổ, nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Hổ không nói chuyện, ánh mắt dừng trên người Dương Chấn.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn chưa từng ra tay, nhưng ông ta lại cảm giác được sát ý mãnh liệt như có như không trên người Dương Chấn.
Loại cảm giác này khiến cho ông ta nhìn không thấy thanh niên trẻ tuổi này mới là đáng sợ nhất.
“Ba, rốt cuộc ba do dự cái gì?”
“Nó giết là con trai con, là cháu đích tôn của ba!”
“Chẳng lẽ ba còn muốn cho nó con đường sống?”
Vương Hồng Hiên rống giận, hai mắt đầy nước mắt.
Vương Hải là đứa con ông ta thích nhất, cũng là đứa con ông ta đặt nhiều hy vọng nhất, tương lai vô cùng có khả năng kế thừa vị trí gia chủ.
Bây giờ lại bị giết, còn giết ngay trước mặt ông ta.
Chuyện bi kịch nhất thế gian còn gì hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lúc này, ông ta chỉ thầm mong giết Dương Chấn và Mã Tuân, báo thù cho con trai mình!
“Câm mồm!”
Vương Hổ giận dữ hét.
Ông ta là người vô cùng táo bạo, tính cách cũng không tốt, nhưng ông ta mới là người đứng đầu nhà họ Vương.
Nếu thật sự có thể giết Dương Chấn và Mã Tuân, sao ông ta còn có thể dễ dàng để yên đến tân lúc này?
Nhà họ Hoàng không ra tay, ông ta thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Được, nếu ba không muốn báo thủ rửa hận cho Hải Nhi thì con sẽ tự mình ra tay!”
Vương Hồng Hiền đã bị hận thù che mờ mắt, ông ta hét lớn: “Đi ra cho tôi!”
Ông ta vừa dứt lời, bốn gã cường giả mặc đồ đen bỗng nhiên lao vào từ bên ngoài.
“Đều lui ra cho tôi!”
Vương Hổ sao có thể cho phép Vương Hồng Hiền mạo hiểm như vậy? Ông ta giận dữ hét.
Chỉ là bỗn gã mặc đồ đen này căn bản không để ý đến Vương Hổ, bọn họ nhìn chằm chằm Dương Chấn và Mã Tuân như hổ rình mồi.
“Ba, bọn họ là người của con, chỉ nghe lệnh con thôi!” Vương Hồng Hiền nói.
“Con dám tự mình chiêu mộ sát thủ?” Vương Hổ tức giận nói.
Vương Hồng Hiền là người thừa kế chức gia chủ nhà họ Vương, sao có thể không có người của riêng mình.
Thân là nhà giàu có, lại là nhà giàu có quyền có thế trong số những nhà giày, dù ông ta là người thừa kế chức gia chủ thì vẫn có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Nếu không có một vài cách tự bảo vệ mình, sao có thể đấu với các anh em luôn nhìn chằm chằm vị trí của mình được?
Không chỉ có Vương Hồng Hiền, một số người ở dòng chính nhà họ Vương cũng âm thầm nuôi cường giả cho riêng mình.
Vương Hổ cũng là đi từng bước như vậy, sao có thể không biết?
Chỉ là chưa từng có người dám bày ra sát thủ mình tự bồi dưỡng ở trước mặt mọi người.
Vương Hồng Hiền là người đầu tiên!
“Ba, con biết ba rất tức giận, nhưng con có thể nói cho ba, cho dù từ bỏ quyền thừa kế, con cũng muốn báo thù rửa hận cho con trai con!” Vương Hồng Hiền cắn răng nói.
“Con lui ra cho ba!” Vương Hổ cả giận.
Vương Hồng Hiền lắc đầu, sau đó nhìn về phía Mã Tuân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày, đáng chết!”
“Giết cho tôi!”
Ông ta ra lệnh một tiếng, bốn gã sát thủ lập tức lao về phía Mã Tuân.
Bỗng chốc, mọi người đều kinh hãi!
Mã Tuân lạnh lùng nói: “Các người đã muốn chết thì tôi đây tiễn các người một đoạn đường!”.