Sao Vương Hổ có thể tin lời Dương Chấn nói cho được?
Dương Chấn chỉ tiện tay phóng vài chiếc đũa đã có thể giết được tay súng bắn tỉa cách đó hơn trăm mét? Vậy anh còn là người chắc?
“Bắn! Bắn cho tao!”
Vương Hổ giận dữ gầm lên, không ngừng làm động tác ra hiệu ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng vẫn không hề có tiếng súng nào vang lên.
“Gia chủ, trên ba tấm kính này có lỗ đạn!”
Đúng lúc này, một thanh niên trẻ tuổi của nhà họ Vương đột nhiên hô lên đầy ngạc nhiên, vươn tay chỉ vào lỗ đạn trên tấm kính.
Rất rõ ràng, ba cái lỗ này là kết quả của ba chiếc đũa bạc mà Dương Chấn tiện tay phóng vừa nãy.
Nhưng lúc này nó lại bị cho rằng là lỗ đạn.
Tất cả người của nhà họ Vương đều đổ dồn vào nhìn lỗ đạn trên tấm kính.
Người của nhà họ Ngải cũng nhìn nó với vẻ tò mò.
“Có lỗ đạn thật này!”
“Vậy chứng tỏ tay bắn tỉa đã nổ súng?”
“Nhưng vì sao hai tên khốn kiếp này vẫn còn sống?”
Người của nhà họ Vương đều cảm thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng đã nhìn thấy “Lỗ đạn”, nhưng lại không giết chết Dương Chấn và Mã Tuân.
“Không lẽ tay bắn tỉa bắn trượt?”
Có người đoán.
“Ba tay bắn tỉa này đều là kẻ nổi tiếng cấp quốc tế mà ông chủ thuê về.
Ai nấy đều có thành tích bắn đâu trúng đó, sao có thể bắn trượt được?”
Có người hiểu rõ tình hình, giải thích.
“Đạn của súng bắn tỉa, đường kính không nhỏ như vậy đâu nhỉ?”
Rốt cuộc cũng có người hiểu ra gì đó, giọng nói hơi run rẩy.
“Hình như lỗ đạn hơi nhỏ thật! Đường kính này, hình như là…đường kính của đũa!”
Có người hô lên đầy ngạc nhiên, sau đó lập tức nhìn về phía Dương Chấn.
Chỉ trong chớp mắt, tầm nhìn của mọi người dồn dập chuyển hết lên người Dương Chấn.
Chỉ thấy anh đang đùa nghịch một chiếc đũa bạc trong tay.
“Ầm!”
Ngay lúc tất cả mọi người còn đang sợ hãi không thôi thì anh lại tiện tay phóng nốt cây đũa bạc còn lại ra ngoài.
Theo sát tiếng va chạm, trên mặt kính lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Mà đường kính của cái lỗ này hoàn toàn giống với đường kính của ba cái lỗ đã xuất hiện trước đó!
“Ầm ầm ầm!”
Ngay khi tất cả mọi người đều tập trung nhìn cái lỗ nhỏ kia, Dương Chấn lại cầm mấy chiếc đũa bạc lên, tùy ý phóng đi.
Một chuỗi tiếng vang giòn giã liên tục vang lên.
Sau đó đám người nhà họ Vương và họ Ngải sợ hãi phát hiện, mỗi lần Dương Chấn phóng đũa bạc, trên mặt kính lại xuất hiện thêm một lỗ nhỏ.
Mười mấy chiếc đũa bạc liên tục phóng ra, tấm kính kia lập tức biến thành cái sàng.
Mà tất cả những cái lỗ đó đều có đường kính giống nhau.
Một vài kẻ mạnh của nhà họ Vương và nhà họ Ngải lại phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ từ những lỗ nhỏ dày đặc này.
Trong số bọn họ cũng có người có thể làm như vậy, dùng đũa bạc phóng xuyên qua thủy tinh, nhưng không ai có thể làm thế mà không khiến thủy tinh bị vỡ tan cả.
Chỉ có đũa bạc mang theo lực tấn công cực mạnh mới có thể xuyên qua thủy tinh trong nháy mắt, để lại một cái lỗ nhỏ, đồng thời không làm nó bị vỡ.
Nghĩ đến lời Dương Chấn vừa nói, bọn họ chỉ thấy lạnh cả người.
Nếu Dương Chấn muốn đánh thật, vậy chẳng phải là anh chỉ cần ngồi im một chỗ, tùy ý phóng mấy chiếc đũa bạc là có thể giết sạch bọn họ rồi?
“Không thể nào! Sao có thể chứ?”
Rõ ràng là Vương Hổ cũng nhận ra điều này.
Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ khó tin, đồng thời liên tục lắc đầu phủ nhận.
“Ống nhòm! Mang ống nhòm ra đây cho tao!” Ông ta giận dữ gầm lên.
Không lâu sau đó, một người trẻ tuổi của nhà họ Vương mang ống nhòm tới.
Vương Hổ dùng ống nhòm soi vị trí của mấy tay súng bẳn tỉa.
Khi ông ta nhìn thấy giữa trán của tay súng bắn tỉa đầu tiên còn có nửa chiếc đũa bạc chưa cắm vào hết, không khỏi thấy lạnh run cả người.
Sau đó ông ta lại nhìn tay súng thứ hai, y hệt! Ông ta lảo đảo đứng không vững!
Cuối cùng là tay súng thứ ba, cũng y hệt! Ông ta không thể nào khống chế sự sợ hãi đang trào dâng trong lòng, tay chân mềm oặt trong nháy mắt, xụi lơ trên mặt đất.
“Mày…mày không phải là người, mày không phải là người!”
Cơ thể và giọng nói của Vương Hổ càng thêm run rẩy.
Ầm!
Đám người ở đây hoàn toàn bị dọa sợ đơ người!
Những lời này của Vương Hổ cũng đã nói rõ một sự thật cho mọi người ở hiện trường biết, ba tay súng bẳn tỉa kia đều chết cả rồi!
“Để tôi nhìn thử!”
Ngải Xuyên nhanh chóng bước lên phía trước, cầm lấy ống nhòm nhìn về phía xa xa.
Ngay sau đó thôi, ông ta đã buông ống nhòm xuống, đi về phía người nhà họ Ngải.
Khuôn mặt già nua luôn giữ được bình tĩnh nay lại trở nên đờ đẫn đến lạ.
“Nhà họ Vương còn có chiêu trò gì muốn đối phó tôi không?” Dương Chấn đột nhiên nghiêm giọng quát.
Lời anh nói như tiếng sấm vang, nổ ầm bên tai tất cả mọi người.
Nhất là người nhà họ Ngải, sau khi nghe thấy anh quát lên thì run lẩy bẩy, lạnh hết sống lưng.
Tất cả người của nhà họ Ngải đều sợ hãi và lo lắng, nơm nớp lo sợ nhìn Dương Chấn.
“Bịch!”
Vương Hổ đột nhiên quỳ cả hai gối, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và lúng túng: “Cậu Dương, nhà họ Vương biết lỗi rồi.
Tất cả những gì chúng ta làm đều do nhà họ Hoàng ép buộc.
Nếu không sao chúng tôi dám ra tay với cậu?”
“Xin cậu rộng lượng tha cho nhà họ Vương chúng tôi một con đường sống.”
Vương Hổ rất lo sợ, khẩn thiết cầu xin.
Tùy ý phóng mấy chiếc đũa bạc là có thể xuyên qua kính, giết chết mấy tay bắn tỉa cách đó hơn trăm mét trong nháy mắt, người như vậy vốn dĩ không phải người bình thường.
Đừng nói là nhà họ Vương, dù là một trong số tám dòng họ ở Yên Đô cũng không có khả năng đỡ được đòn giết người này của Dương Chấn.
“Là nhà họ Hoàng bày kế để nhà họ Vương chúng tôi và nhà họ Ngải liên hôn, đồng thời ép nhà họ Vương chúng tôi ra tay với cậu.”
“Nếu chúng tôi không làm vậy, nhà bọn họ sẽ tiêu diệt nhà chúng tôi.”
“Tôi bất đắc dĩ mới phải hợp tác với bọn họ, cũng chỉ vì nghĩ cho mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà.
Đối đầu với cậu, cùng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều không phải điều tôi muốn!”
“Cậu Dương, tôi biết lỗi rồi, tôi biết sai thật rồi, mong cậu tha cho nhà họ Vương!”
Vương Hổ nhất thời nước mắt đầy mặt, khóc lóc cầu xin.
Ông ta sợ thật, cũng biết nhà họ Hoàng đã vứt bỏ nhà bọn họ.
Nếu không sự việc đã phát triển đến nước này, sao người nhà họ còn chưa xuất hiện?
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn nhà họ Vương chết, họ Vương có thể sống sao?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Không phải tôi không cho nhà họ Vương cơ hội, mà là các người không chịu tin tôi!”
“Dương Chấn này không phải kẻ thích giết chóc.
Nhưng dựa theo pháp luật nước Cửu Châu, tôi có thể giết chín họ nhà ông!”
“Nhưng nể tình ông bị nhà họ Hoàng lợi dụng, tôi có thể tha cho dòng họ ông một con đường sống.
Nhưng ông là kẻ đứng đầu nhà họ Vương, ông phải chết!”
Dương Chấn đứng lên, lạnh lùng nói.
Vương Hổ xụi lơ trên mặt đất, ông ta biết, Dương Chấn có thể tha cho nhà họ Vương, chỉ giết mình ông ta đã là ân huệ rất lớn rồi.
“Mong là cậu Dương nói phải giữ lời! Sau khi tôi chết, có thể tha cho nhà họ Vương một con đường sống!”
Vương Hổ bỗng nhiên thả lỏng, nhưng lại không cam lòng nói.
“Trước nay anh Chấn nói được làm được.
Mà nhà họ Vương các người đáng để anh ấy lừa gạt sao?”
Mã Tuân lạnh lùng nói.
Vương Hổ không nói gì nữa, chỉ sâu kín nhìn Dương Chấn một lần nữa rồi ngay sau đó, trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một cái dao găm, hung hăng đâm về phía trái tim mình.
“Từ từ!”
Đúng lúc này, giọng nói mang vẻ quở trách đột nhiên vang lên trong phòng.
Vương Hổ run tay, dao găm đâm sượt qua quần áo, không hề bị thương.
Mà khi ông ta nhìn thấy người đến là ai, cả người run rẩy kịch liệt như phản ứng bản năng.
Trong mắt còn tràn đầy sát ý.
“Dương Chấn, chúng ta lại gặp mặt!”
Chủ nhân của giọng nói này nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Dương Chấn nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Chỉ thấy anh nhếch môi, cười nhạt: “Nhà họ Hoàng hủy bỏ tư cách thừa kế của ông, giờ lại cho ông thừa kế lại à?”
“Kể ra thì tao bị hủy bỏ tư cách thừa kế cũng là vì mày.
Sau này được xác nhận lại thân phận người thừa kế dòng họ, cũng là vì mày.
Mày nói xem, Hoàng Chung tao rốt cuộc nên thù hằn mày? Hay là nên cảm ơn mày?”
Hoàng Chung cười híp mắt nói, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Khi xưa ở Giang Châu, ông ta vốn định nắm gọn hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương về cho dòng họ, ai ngờ lại bị tên Dương Chấn này bắt quỳ xuống trước mặt bao người.
Vì chuyện này truyền về Yên Đô, nhà họ Hoàng cho rằng ông ta làm mất mặt dòng họ, không xứng đảm nhiệm thân phận người thừa kế chức chủ nhà nên mới bị hủy tư cách.
Hôm nay, người thừa kế mới của nhà họ Hoàng bị Dương Chấn dọa sợ thành kẻ ngu, càng không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí này.
Thế nên vị trí người thừa kế này lại về tay Hoàng Chung.
“Tôi cảm thấy ông nên cảm ơn tôi!”
Dương Chấn cười híp mắt nói.
“Ha ha ha”
Hoàng Chung cười to, đột nhiên nói: “Chỉ cần cậu Dương đồng ý tha mạng cho chủ nhà họ Vương, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu, hơn nữa còn tặng cậu một món quà lớn!”.