Nhìn Mã Tuân chỉ có một mình lại dám nhảy vào trong nhóm hơn hai mươi số cao thủ nhà họ Hoàng, người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu lại rất lãnh đạm.
Cho dù gã cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người Mã Tuân nhưng vẫn không chịu tin anh ta dựa vào năng lực của bản thân lại có thể giải quyết được hơn hai mươi cao thủ.
“Đồ không biết lợi hại!”
Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu cười lạnh nói.
Nhưng gã vừa nói dứt lời thì lập tức biến sắc, vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ nói: “Sao… Sao có thể như vậy được?”
“Bịch bịch bịch!”
Mã Tuân lại giống như một con thú dữ đến từ thời Hồng Hoang, cơ thể vạm vỡ không ngừng xông tới.
Phong cách chiến đấu của anh ta đặc biệt bạo lực, không có động tác đẹp mắt, chỉ một đấm hoặc một đá nhưng mỗi lần tấn công đều làm một cao thủ của nhà họ Hoàng bị thương nặng, bay ngược ra ngoài.
Chỉ hai phút ngắn ngủi, hơn hai mươi cao thủ nhà họ Hoàng ban đầu, ngoài người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu, còn lại đều nằm dưới đất.
Thậm chí có rất nhiều người đã hôn mê.
Cho dù là người còn tỉnh táo cũng chẳng có sức lực tiếp tục chiến đấu.
Trong ánh mắt bọn họ chỉ còn lại sự khủng hoảng.
Bọn họ là bảo vệ của nhà họ Hoàng nên hiểu rõ mình đã phải trả giá đắt thế nào mới đi được tới một bước này.
Hơn nữa còn là hơn hai mươi bảo vệ bị duy nhất một người thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi giải quyết.
Căn cứ theo tin tức mà bọn họ nhận được, trong chiếc xe chắc hẳn có hai người.
Lúc này, chỉ một người tài xế lái xe đã có sức chiến đấu mạnh như vậy, một người khác trước sau vẫn ngồi ở trong xe, không xuất hiện phải có sức chiến đấu khủng khiếp tới mức nào?
Người đàn ông dẫn đầu hoàn toàn khiếp sợ đến ngây người.
Gã đột nhiên cảm giác hai tay, hai chân lạnh giá, thậm chí không có can đảm xông lên đánh một trận.
Mã Tuân nhìn người đàn ông vạm vỡ với vẻ hài hước và nói: “Anh tự mình ngất đi hay để tôi đánh cho anh gần chết?”
“Tôi… tự tôi ngất đây!”
Người đàn ông dẫn đầu không nói thêm lời nào đã đấm thẳng vào đầu mình.
Trong sự kinh ngạc của Mã Tuân, người đàn ông dần đầu này đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Những người bảo vệ nhà họ Hoàng vẫn còn tỉnh táo đều đờ người ra.
Người đàn ông dẫn đầu này là người huấn luyện bọn họ đấy.
Bản lĩnh của bọn họ là do gã dạy.
Ngay cả người huấn luyện bọn họ còn chẳng dám đánh với đối phương một trận, bọn họ lại dám bao vây tấn công đối phương.
Làm vậy quả thật là lấy trứng chọi đá.
“Tôi cũng ngất đây!”
“Tôi cũng ngất đây!”
…
Mấy người bảo vệ vốn còn có sức lực tiếp tục chiến đấu đều vung nắm đấm đánh vào đầu mình, sau đó ai nấy đều ngất đi.
Bọn họ không phải chỉ nói suông mà đánh cho mình ngất thật.
Bởi vì trong hơn hai mươi bảo vệ đã có một nửa bị thương nặng, thậm chí có người trở thành kẻ tàn phế.
Bọn họ đâu dám tỉnh táo chứ? Ngược lại chẳng bằng ngất đi.
Cùng lúc đó, ở một căn hộ cao cấp trong trang viên nhà họ Hoàng.
Chủ nhà họ Hoàng – Hoàng Thiên Hành đang ngồi trên ghế thái sư.
Trên bàn làm việc cao cấp trước mặt lão ta là một cái laptop.
Mà trên màn hình laptop là cảnh Mã Tuân đánh nhau với hơn hai mươi bảo vệ nhà họ Hoàng.
Khi Hoàng Thiên Hành nhìn thấy những bảo vệ nhà họ Hoàng tự đánh cho mình hôn mê thì tức đến run cả người, gương mặt tái mét.
“Chờ qua chuyện hôm nay, không giữ lại một tên bảo vệ nào của nhà họ Hoàng nữa! Giết hết!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vâng, gia chủ!”
Một người trung niên mặc vest và đi giày đứng phía sau vội vàng đáp.
“Gia chủ, thực lực của người thanh niên này quá đáng sợ, e là không ai trong nhà họ Hoàng địch nổi người còn chưa xuất hiện kia!”
Người trung niên im lặng một lát mới nghiêm giọng nói.
Hoàng Thiên Hành không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên laptop, không biết đang suy nghĩ gì.
Người trung niên không dám nói lời nào nữa, chờ Hoàng Thiên Hành quyết định.
Mà trong hình ảnh, Mã Tuân vẫn đang không ngừng tiến tới.
Bảo vệ nhà họ Hoàng lần lượt xông vào, nhưng Mã Tuân từ đầu tới cuối dường như không biết mệt, tấn công vô cùng đơn giản bạo lực, mỗi lần đều là một đấm, một đá rất bình thường.
Mỗi lần anh ta tấn công đều sẽ có một người bảo vệ nhà họ Hoàng bay ngược ra ngoài.
Người nào nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì mất mạng!
Trong vòng mười phút ngắn ngủi, tất cả đều ngã xuống dưới chân của Mã Tuân.
Chỗ vị trí Mã Tuân đang đứng là cửa cuối cùng đi thông với bên trong trang viên thật sự của nhà họ Hoàng.
Nói cách khác, một khi không ai có thể ngăn cản, chờ tới lúc anh ta xông vào sẽ đối mặt với nhân vật quan trọng của nhà họ Hoàng.
Trang viên nhà họ Hoàng rất lớn, vị trí trong cùng của trang viên là nơi ở của dòng chính nhà họ Hoàng, lại được gọi là nội viện của nhà họ Hoàng.
Ở trong nội viện nhà họ Hoàng, ngoài dòng chính ra còn có mấy cao thủ hàng đầu của nhà bọn họ.
Lại năm phút trôi qua, vẫn không ai có thể ngăn cản được Mã Tuân.
Anh ta vẫn chỉ đơn giản một đấm hoặc một đá là giải quyết được một người.
Hơn nữa, đây là bảo vệ ngoại viên của nhà họ Hoàng.
Nếu bọn họ không có cách nào ngăn cản Mã Tuân, vậy tiếp theo sẽ phải là cao thủ hàng đầu thực lực của nhà họ Hoàng ra đối phó.
Điều này quả thật chính là sự sỉ nhục đối với nhà họ Hoàng!
Một khi chuyện này bị truyền đi, nhà họ Hoàng sẽ lập tức trở thành trò cười cho cả Yến Đô.
Bọn họ bị một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đánh vào tận nội viên.
“Bảo vệ cuối cùng cũng đã ngã xuống rồi!”
Người trung niên đứng phía sau Hoàng Thiên Hành nhìn trên màn hình, thấy người bảo vệ cuối cùng cũng ngã xuống thì bất giác run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
“Gia chủ, nếu không bảo người kia ra tay, sợ là người thanh niên này sẽ thật sự xông vào mất!”
Người trung niên thấp thỏm lo âu nói.
“Câm miệng!”
Hoàng Thiên Hành gầm lên phẫn nộ, gương mặt lộ vẻ dữ tợn.
Cho dù cậu ta đánh có giỏi mấy đi nữa cũng chỉ là thân thể bình thường, chẳng lẽ còn có thể chắn được đạn sao?
Người trung niên nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó chợt kích động lại vui mừng nói: “Gia chủ nói rất đúng, nội viên nhà chúng ta còn có xạ thủ.”
“Cho dù cậu ta có đánh bại tất cả bảo vệ ở ngoại viên, nhưng một khi cậu ta dám bước vào nội viên một bước, sẽ lập tức bị đánh thành cái sàng!”
“Cho dù cậu ta mạnh hơn nữa thì sao chứ? Cậu ta dám xông vào nhà họ Hoàng tôi thì chỉ có một con đường chết!”
Người trung niên kích động nói.
Người trung niên này tên là Đỗ Khắc, quản gia mới của Hoàng Thiên Hành.
Từ sau khi Cao Hùng bị Dương Chấn tạm giam ở nhà họ Quan tại Giang Châu, lại cố ý truyền ra tin tức Cao Hùng chết nơi đất khách quê người, đã khiến Hoàng Thiên Hành cảm giác được áp lực.
Mà tin tức này cũng thật sự mang tới rắc rối lớn cho Hoàng Thiên Hành.
Bởi vì là Cao Hùng đã giúp Hoàng Thiên Hành có thành tựu.
Tin tức Cao Hùng chết nơi xứ người không chỉ có thể khiến cho nhà họ Hoàng đấu tranh nội bộ, cũng sẽ khiến những gia tộc khác có ý xấu với nhà họ Hoàng.
Dương Chấn quả thật đã thành công rồi.
Nhà họ Hoàng đúng là đã bắt đầu tranh đấu nội bộ.
Phe phái của Hoàng Chung nhìn Hoàng Thiên Hành như hổ đói rình mồi, chờ có thể chiếm lấy vị trí chủ nhà bất kỳ lúc nào.
“Thông báo cho Hoàng Thiên Thành, bảo ông ta dẫn cao thủ tới tìm tôi ngay bây giờ!”
Hoàng Thiên Hành căn dặn quản gia Đỗ Khắc bên cạnh.
Đỗ Khắc vội vàng gật đầu, lấy điện thoại gọi đi: “Gia chủ có lệnh, bảo ông phải lập tức dẫn cao thủ đến nội viên trợ giúp!”
Không biết Hoàng Thiên Thành nói gì mà vẻ mặt Đỗ Khắc đặc biệt khó coi.
“Ông ta từ chối à?”
Hoàng Thiên Hành thấy vẻ mặt Đỗ Khắc thì ý thức được điều gì, hỏi thăm với sắc mặt rất khó coi.
Đỗ Khắc gật đầu: “Ông ta nói đang ốm, nửa giờ trước đã phải nằm viện rồi!”
“Khốn kiếp, ông ta cố ý!”
Hoàng Thiên Hành tức giận nói.
Hoàng Thiên Hành đấu với Hoàng Thiên Thành lâu như vậy, sao không biết Hoàng Thiên Thành lựa chọn nằm viện vào lúc này là đại biểu cho điều gì.
“Gia chủ, có phải Hoàng Thiên Thành đã biết trước là có người muốn tới nhà họ Hoàng gây sự, nên cố ý làm vậy không?”
Đỗ Khắc dè dặt hỏi.
Nếu là người không có chút bản lĩnh, sao có cơ hội được Hoàng Thiên Hành lựa chọn làm quản gia mới của nhà họ Hoàng chứ?
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thu xếp cho Hoàng Chung đi giết Dương Chấn, kết quả đến bây giờ vẫn không có tin tức gì truyền lại, chắc chắn là nhiệm vụ thất bại rồi.”
“Nói không chừng lão già Hoàng Thiên Thành đã mượn cơ hội này hợp tác với Dương Chấn rồi.”
“Tôi thậm chí suy đoán, người đang ngồi trong chiếc Audi A8 này chính là Dương Chấn!”
Vẻ mặt Hoàng Thiên Hành đặc biệt khó coi, trong mắt lóe ra sát khí mãnh liệt.
Đỗ Khắc nghe vậy thì càng tái mặt hơn, run rẩy nói: “Người thanh niên kia đã thể hiện ra thực lực mạnh như vậy.
Nếu còn có Hoàng Thiên Thành âm thầm giúp đỡ, vậy chẳng phải nhà họ Hoàng này sẽ thật sự xảy ra thay đổi lớn sao?”
“Cậu lại liên hệ với Hoàng Thiên Thành, cứ nói là lệnh của tôi.
Nếu trong vòng mười phút mà ông ta không thể dẫn người đến nội viên giúp đỡ, vậy ông ta hãy hoàn toàn cút khỏi nhà họ Hoàng đi!”
Hoàng Thiên Hành tức giận nói.
Đỗ Khắc hoảng sợ, vội vàng làm theo.
Nhưng anh ta liên tục gọi mấy cuộc đều trong tình trạng không nghe máy.
Hoàng Thiên Hành tức sắp nổ phổi rồi!
Lão ta nổi giận hét lớn: “Nếu đã vậy thì đừng trách tôi không để ý tới tình anh em!”.