Lúc này, phòng họp lớn như vậy lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, thật là loại tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Mấy chục lãnh đạo cao cấp cấp trưởng phòng trở lên thở mạnh cũng không dám, lập tức nhìn chằm chằm vào Lạc Khải, chờ Lạc Khải đáp lại.
Lạc Khải đã hạ quyết tâm, thì làm sao có thể do dự?
Ánh mắt ông ta vô cùng kiên định, đối mặt với đôi mắt hết sức kiêu ngạo của Vũ Văn Bân, mở miệng nói: “Dựa theo quy định của điều lệ tập đoàn, phàm là vô cớ vắng mặt trong các cuộc họp của tập đoàn, tổng giám đốc tập đoàn đều có quyền sa thải.”
“Ha ha ha ha.”
Vũ Văn Bân bỗng bật cười.
Dù anh ta đang cười, nhưng mấy chục người có mặt đều cảm thấy u ám.
Rõ ràng, anh ta đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Thân là người thừa kế tương lai của gia tộc Vũ Văn, thân phận tôn quý cỡ nào?
Bây giờ, một tổng giám đốc tập đoàn dựa vào gia tộc Vũ Văn cũng dám đối địch với anh ta trước mặt mọi người, đây đúng là công khai làm mất mặt anh ta.
Phía sau Lạc Khải đã sớm ướt đẫm mồ hôi, lạnh buốt, gương mặt trắng bệch.
Ông ta mơ hồ cảm giác tứ chi mình mềm nhũn, toàn thân xụi lơ, nếu như không phải Dương Chấn ngồi bên cạnh, e là ông ta đã sớm bị áp lực mạnh mẽ của Vũ Văn Bân dọa cho ngã trên mặt đất.
Ông ta biết, từ nay về sau, ông ta và Dương Chấn hoàn toàn về cùng một phe, một khi Dương Chấn thất bại, thì ông ta sẽ đối mặt với vực sâu vạn trượng.
Đây là một trận đánh cược, một trận đánh cược ông ta không thể nào đoán trước thắng bại.
Nếu là nhà quyền thế khác của Yên Đô, có lẽ Lạc Khải còn có thể tin tưởng trăm phần trăm Dương Chấn có thể dễ dàng đối mặt, nhưng mà người đàn ông trước mắt là người thừa kế của một trong bát môn Yên Đô, tương lai là chủ của nhà quyền thế nhất.
“Ông là người đầu tiên dám nói với Vũ Văn Bân tôi như vậy.”
Vũ Văn Bân thu lại nụ cười trên mặt, nhưng không hề tỏ ra tức giận, nói mà mặt không hề có biểu cảm gì.
Anh ta khống chế tâm tình của mình vô cùng tốt, người không biết, còn tưởng rằng anh ta và Lạc Khải cũng là bạn bè.
“Tất cả những gì tôi làm đều vì sự phát triển của tập đoàn.” Lạc Khải cố giả vờ bình tĩnh nói.
“Dù nói thế nào, những lãnh đạo cao cấp này cũng đã bỏ ra tâm huyết lớn cho tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng chỉ vì bọn họ vắng mặt một lần họp mà phải sa thải bọn họ, khó tránh khỏi có chút không thích hợp?”
Vũ Văn Bân cười híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Khải nói, ánh mắt sắc bén lấp lánh, mơ hồ lộ ra vẻ khắc nghiệt.
Lạc Khải trầm giọng nói: “Không theo quy củ thì sẽ bất chấp quy tắc! Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như tiếp tục dễ dàng tha thứ việc không tuân theo quy củ của bọn họ, vậy sau này có phải tất cả cuộc họp tôi triệu tập đều không ai bằng lòng tham gia hay không?”
“Nếu thật đến mức đó thì còn cần tổng giám đốc tập đoàn như tôi làm gì?”
“Dù sao, tôi mới là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, tôi làm tất cả cũng là vì phát triển tập đoàn, xin cậu Bân hãy hiểu cho.”
Lạc Khải cũng không hề vì lời của Vũ Văn Bân mà có bất kỳ nhượng bộ nào, nếu đã lựa chọn Dương Chấn, như vậy chỉ có thể lựa chọn đối đầu với Vũ Văn Bân.
“Lạc Khải, ông thật quá phách lối, ông thật sự cho rằng ông là người của chủ tịch thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Đúng rồi! Chúng tôi đều là nguyên lão tập đoàn, nếu như không có chúng tôi thì cũng không có huy hoàng của tập đoàn ngày nay, dù ông là tổng giám đốc thì cũng không có tư cách sa thải chúng tôi.”
“Trừ phi chủ tịch ra mặt, nếu không tôi xem ai dám sa thải chúng tôi?”
Từng lãnh đạo cấp cao phía sau Vũ Văn Bân chỉ vào mũi Lạc Khải phẫn nộ quát, ánh mắt nhìn Lạc Khải tràn đầy hận ý.
Vũ Văn Bân cũng không nói lời nào, từ đầu đến cuối đều cười híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Khải.
Lạc Khải lần đầu tiên cảm nhận được áp lực lớn như vậy, trong đầu ông ta thậm chí sinh ra ý nghĩ trốn tránh, nhưng nghĩ đến đã đến bước này, nếu quả thật muốn trốn tránh, tất cả những gì mình cố gắng đều uổng phí rồi.
“Tất cả im miệng cho tôi.”
Lạc Khải bỗng nổi giận gầm lên một tiếng.
Ông ta đỏ mắt, lớn tiếng gầm thét lên: “Tôi thừa nhận tất cả nỗ lực vì tập đoàn của các người, nhưng mà mấy năm gần đây, các người đã được lợi từ tập đoàn bao nhiêu, bản thân trong lòng các người không biết sao?”
“Tôi không lão luyện như các người, nhưng vậy thì sao chứ? Từ khi tôi đảm nhiệm giám đốc đến nay, ngoại trừ tiền lương và phúc lợi bình thường, tôi chưa từng lấy một phân tiền từ tập đoàn.”
“Các người chính là một đám sâu mọt của tập đoàn.
Nếu không thanh lý sạch sẽ, một ngày nào đó, tập đoàn sẽ hủy trong tay các người.”
“Nếu tôi đã quyết định phải sa thải các người, thì dù có là Thiên Vương tới, các người cũng đừng mơ trở lại tập đoàn.”
Lạc Khải hoàn toàn bùng nổ, khàn giọng gầm lên, giống như muốn phát tiết hết những uất ức trong khoảng thời gian này ra ngoài.
Lúc này các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đều sững người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một Lạc Khải như vậy.
Trước kia bọn họ khắp nơi chèn ép, xa lánh Lạc Khải, dù tức giận nữa, Lạc Khải cũng chưa từng bộc phát, lần nào cũng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lần này, ông ta lại mạnh mẽ như thế, dù người thừa kế gia tộc Vũ Văn ở đây, ông ta cũng không chịu lùi bước, kiên trì muốn sa thải tất cả các lãnh đạo cấp cao.
“Khốn nạn, ông nói hươu nói vượn cái gì thế? Chúng tôi vì tập đoàn, cẩn trọng nỗ lực mấy chục năm, khi nào lấy đi một đồng một cắc của tập đoàn?”
“Lạc Khải, tôi cho ông biết, ông đang phỉ báng.
Hôm nay nếu như ông không thể cho chúng tôi một lời giải thích, chúng tôi sẽ kiện ông tội phỉ báng, cho ông cả đời ăn cơm tù.”
“Hôm nay ông nhất định phải xin lỗi! Nếu không cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Nhất thời, từng lãnh đạo cấp cao phía sau Vũ Văn Bân liên tục gầm thét.
Thật vất vả tìm được một cơ hội đối phó Lạc Khải, làm sao có thể tuỳ tiện buông tha.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng là, bọn họ không hề nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Lạc Khải, mà lại thấy Lạc Khải nhếch môi cười lạnh.
“Các người thật đúng là mặt mo cũng không cần? Kiện tôi tội phỉ báng à? Tốt! Vậy các người hãy đi kiện đi, tôi lại muốn xem xem khi tôi giao toàn bộ chứng cứ trong tay cho cơ quan điều tra, thì còn ai trong các người có thể trốn tránh.”
Lạc Khải liên tục cười lạnh, vẻ mặt không sợ.
Các lãnh đạo cấp cao vốn còn hết sức phách lối, lập tức thừ ra.
Nhìn Lạc Khải không hề có vẻ sợ hãi, bọn họ cũng không biết, Lạc Khải nói thật hay giả.
Bọn họ thân là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, căn bản không ai có thể qua được điều tra.
Nếu trong tay Lạc Khải thật có chứng cứ bọn họ phạm sai lầm, đừng nói đi kiện Lạc Khải tội phỉ báng, chỉ sợ còn chưa kịp tìm luật sư, bọn họ đều đã bị Lạc Khải tống vào tù rồi.
“Ông chẳng qua đang hư trương thanh thế thôi.
Nếu trong tay ông thật có chứng cớ gì, còn có thể dễ dàng tha đến bây giờ sao?”
Đúng lúc này, Vũ Văn Bân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng nói.
Nội tâm Lạc Khải bỗng nhiên trầm xuống, đúng là ông ta không có bất kỳ chứng cớ nào, có thể chứng minh những lãnh đạo cấp cao đó phạm sai lầm, đúng là phô trương thanh thế.
Nhưng không nghĩ tới lại bị Vũ Văn Bân nhìn thấu.
“Cậu Bân nói không sai, nếu trong tay ông thật có chứng cứ, sẽ còn chờ tới bây giờ?”
Các lãnh đạo cấp cao phía sau Vũ Văn Bân liên tục cười lạnh nói.
Nhưng ngay khi họ nói xong những lời này, mấy nhân viên điều tra mặc đồng phục bỗng xuất hiện.
“Chúng tôi nhận được báo cáo có ghi tên, nói bộ phận lãnh đạo cao cấp tập đoàn Nhạn Chấn lợi dụng chức quyền thu hối lộ hoặc là thu nhập phi pháp khác, đồng thời chiếm đoạt tài sản công ty.”
Nhân viên dẫn đầu lạnh giọng nói: “Những người tôi đọc tên dưới đây hãy đi theo chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra.”.