Vũ Văn Cao Chấn cực kỳ kích động.
Ông ta vốn đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ tranh giành quyền thừa kế, nhưng nào ngờ Vương Thành lại nói hắn ta đã giải quyết xong mối nguy của gia tộc Vũ Văn rồi.
Vương Thành hờ hững cười: “Lẽ nào ngoài tôi ra còn có người khác làm được việc này nữa sao?”
“Ha ha, Tốt lắm! Tốt lắm!”
Vũ Văn Cao Chấn vui vẻ kêu lên.
Những người khác cũng lần lượt tỉnh táo lại, trong mắt mọi người đều lộ vẻ khó tin.
Phiền phức mà cả gia tộc Vũ Văn không cách nào giải quyết được thế mà lại được một đứa con riêng mới trở về gia tộc xử lý êm đẹp như thế.
Việc này nghe qua giống như chuyện hoang đường.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Đa số mọi người đều tin Vương Thành đã làm được việc này.
“Cậu đúng là có tài diễn xuất nhỉ? Cũng không biết lấy tin này từ đâu để lừa gạt chúng tôi?”
Vũ Văn Bân phì cười, trong mắt tràn ngập xem thường.
Từng là người thừa kế của gia tộc, anh ta không cho phép ai có năng lực hơn anh ta xuất hiện, dù có anh ta cũng không thừa nhận.
Vấn đề ngay cả anh ta cũng không giải quyết được thì làm sao anh ta tin được lời của Vương Thành chứ?
“Anh đây là không chịu thua?” Vương Thành không sợ hãi, cười chế giễu nói.
“Vũ Văn Bân tôi chưa bao giờ thua ai, chứ đừng nói là chịu thua ai.”
Vũ Vân Bân ngạo nghễ nói: “Cả gia tộc đều đang bàn bạc cách giải quyết vấn đề, cậu chỉ rời đi khoảng một tiếng đồng hồ, bây giờ đột nhiên nói rắc rối đó là do cậu giải quyết, ai tin chứ?”
“Đương nhiên muốn chúng tôi tin cũng được, cậu lấy bằng chứng ra đây.
Chỉ cần cậu đưa ra được bằng chứng chứng minh rắc rối của gia tộc do cậu giải quyết thì thì tôi thua cậu cũng chả sao.”
“Nếu không có bằng chứng, vậy cậu mau cút khỏi gia tộc ngay, đừng để xấu mặt trước người khác nữa.”
Vũ Văn Bân không hề che giấu sự khinh thường của mình đối với Vương Thành.
Một đứa con riêng bị đuổi khỏi gia tộc từ lúc mới sinh thì có tư cách gì mà tranh giành với anh ta?
Vũ Văn Bân vừa nói xong những lời này.những người vốn đã tin tưởng Vương Thanh lúc này lại bắt đầu nghi ngờ hắn ta?
Sắc mặt của Vũ Văn Cao Chấn cực kỳ khó coi, híp mắt nhìn chằm chằm Vũ Văn Bân.
Ông ta rất khó chịu vì thằng nhóc này cứ nhắm vào con trai mình.
Nhưng nhiều năm qua ông ta đã không quan tâm đến việc của Vương Thành, bây giờ rất đúng lúc ông ta cũng muốn xem thử rốt cuộc đứa con trai mà mình bỏ rơi nhiều năm đã trưởng thành khôn lớn đến trình độ nào rồi?
“Mau dẹp bớt sự kiêu ngạo của anh đi.
Cho dù bây giờ tôi vẫn không phải là người thừa kế của gia tộc, nhưng ít nhất cũng là lớp con cháu ngang hàng với anh.
Anh có tư cách gì kênh kiệu trước mặt tôi?”
“Là dựa vào rắc rối mà anh đã gây ra cho gia tộc sao?”
Vương Thành châm chọc vài câu, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười phơi phới: “Nếu anh muốn tôi đưa ra bằng chứng, vậy có phải tôi cũng có thể đòi anh đưa ra bằng chứng?”
“Nếu anh nghĩ tôi không phải là người giải quyết những rắc rồi kia vậy có phải anh cũng nên đưa ra bằng chứng người nào đã giải quyết những việc đó hay không?”
“Nếu không có bằng chứng thì chẳng phải anh nên im mồm rồi sao?”
“Đừng quên, bây giờ anh đã bị hủy tư cách người thừa kế, mà tôi mới là người sắp thừa kế vị trí đó!”
Vương Thành kiểm soát tâm trạng rất tốt.
Từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười ấm áp như gió xuân.
Nhưng những gì hắn ta nói với Vũ Văn Bân lại đầy tính khiêu chiến.
Vũ Vân Bân nghe xong cả người nổi nóng, giận dữ hét lên: “Đồ vô lại! Một đứa con rơi bị vứt bỏ từ nhỏ có tư cách gì để so sánh với dòng dõi Vũ Văn chính thống như tao?”
“Đòi bằng chứng, tranh giành quyền thừa kế à? Mày có tư cách này sao?”
“Ngược lại tao muốn xem thử, không đưa ra được bằng chứng mày sẽ tranh vị trí người thừa kế kiểu gì?”
Vũ Văn Bân hoàn toàn nổi giận, không thèm để ý xung quanh.
Từ phản ứng của hai người lập tức có thể phân biệt cao thấp.
Ngay cả Vũ Văn Cao Dương, cũng thấy thất vọng.
“Nếu anh muốn tôi đưa bằng chứng vậy tôi đưa cho anh xem là được.”
Vương Thành chợt nở nụ cười kỳ lạ, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi.
Đối phương bắt máy rất nhanh, một giọng nói trẻ vang lên: “Vương Thành, anh nhất định phải kéo tôi chết chung à?”
Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Rõ ràng Vương Thành còn chưa kịp nói chuyện, người bên kia đã biết hắn ta muốn làm gì rồi.
Vương Thành cười ha ha: “Tôi là được người ta sai khiến đến tranh giành vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.
Bây giờ tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới cầu cứu cậu thôi.”
“Vương Thành, nếu anh nói vậy thì chẳng có gì hay.” Đối phương nói.
“Ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi mà.
Là tự tôi tìm cậu giúp đỡ để tranh giành vị trí thừa kế, nói như vậy cậu đã hài lòng chưa?” Vương Thành cười nói.
Người bên kia rõ ràng hơi bất đắc dĩ cười nói: “Nói đi, cậu cần tôi giúp gì?”
“Người của gia tộc Vũ Văn không tin phiền phức của gia tộc lần này là do tôi giải quyết.
Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?” Vương thành cười hỏi.
“Ừm ”
Đối phương kéo dài chữ “ừm” giống như đang suy nghĩ, đột nhiên nói: “Nếu không tin vậy thì khiến rắc rối đó lặp lại lần nữa.
Đến lúc đó tài sản của gia tộc Vũ Văn thu hẹp đáng kể, dù anh muốn làm gia chủ, nói không chừng bọn họ đều sẽ đồng ý đấy?”
“Ha ha, nói hay lắm!”
Vương Thành cười lớn nói: “Nếu vậy, phiền cậu hãy lặp lại rắc rối mà gia tộc Vũ Văn gặp phải lúc trước một lần nữa đi!”
“Chờ tôi năm phút!”
Đối phương nói xong, cúp ngay điện thoại.
Vừa nãy Vương Thành gọi điện thoại là mở chế độ loa ngoài, vì vậy tất cả mọi người đều nghe được.
Sắc mặt của mọi người vô cùng đặc sắc.
Nhất là Vũ Văn Cao Dương và Vũ Văn Bân.
Người khác có thể không biết người trẻ tuổi nói chuyện lúc nãy là ai, nhưng hai người bọn họ lại hết sức quen thuộc.
Nhưng trên mặt Vũ Văn Cao Dương chỉ ngập tràn đau lòng, nhất thời khí thế sắc bén trên người ông ta giảm đi rất nhiều, vẻ mặt đau lòng, cả người lộ vẻ hiu quạnh.
Mà vẻ mặt của Vũ Văn Bân dần dần trở nên vặn vẹo.
Anh ta vốn đang thắc mắc tại sao Vương Thành lại đột nhiên tranh giành vị trí người thừa kế với anh ta.
Nhưng bây giờ thì anh ta đã hiểu rõ, hóa ra mọi việc đều là vì người đàn ông kia giật dây.
“Vương Thành, cậu liên hệ với cậu ấy nói là tôi đáp ứng những gì cậu ấy muốn!”
Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc người nói chuyện lúc nãy với Vương Thành là ai thì Vũ Văn Cao Dương bỗng lên tiếng.
Ông ta vừa nói xong, cả phòng họp đều sững sờ.
Rốt cuộc là ai?
Mà có thể khiến cho Vũ Văn Cao Dương vẫn luôn khăng khăng giữ lấy vị trí gia chủ lại nhượng bộ?
Đã vậy còn nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương?
Ngay cả Vương Thành cũng ngẩn ra trong chốc lát, sau đó cười hỏi: “Nói vậy gia chủ tin tôi là người đã giải quyết phiền phức của gia tộc sao?”
Vũ Văn Cao Dương gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn!”
Ầm!
Ông ta vừa nói xong, mọi người trong phòng họp đều choáng váng.
Một gia chủ độc đoán từ trước tới nay lại thật sự đồng ý để cho một đứa con riêng vừa mới trở về gia tộc làm người thừa kế.
Là vì cuộc điện thoại vừa nãy sao?.