Mắt Diệp Vô Song thoáng qua tia sợ hãi rồi biến mất, nhưng vẫn bị Dương Chấn dễ dàng bắt được.
Quả nhiên, người này không giống như vẻ bề ngoài.
Ngay cả Dương Chấn cũng phải nhìn nhầm, quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Dù anh ta lợi hại đến đâu, cũng trở thành hư ảo trước mặt Dương Chấn.
“Hai người nói đi!”
Mã Tuân đã đi tới trước mặt hai bảo vệ, đằng đằng sát khí nói.
Hai bảo vệ run lẩy bẩy, nhìn Diệp Vô Song đang đứng bên cạnh với vẻ mặt cầu xin.
Tim Diệp Vô Song nhất thời chùng xuống, tức giận quát: “Anh ấy bảo hai người nói thì cứ việc nói ra đi, nếu hai người dám giấu giếm, thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Câu nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nếu đặt trong tình cảnh này, thì lại tràn đầy mùi vị uy hiếp.
Sắc mặt hai bảo vệ trắng bệch, Diệp Vô Song nói như vậy, rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ.
Với bọn họ, nhà họ Diệp chính là quái vật khổng lồ, làm sao bọn họ dám đắc tội?
“Chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, dù là ai, không có thư mời là không được phép đi vào.”
Hai bảo vệ vẫn khẳng định là do không có thư mời, nên mới không cho hai người Dương Chấn đi vào.
Mã Tuân cười khẩy “Nếu hai người muốn chọn cái chết, thì để tôi tiễn hai người lên đường.”
Dứt lời, anh bỗng nhấc chân lên, giẫm lên người bảo vệ.
“Được rồi!”
Hai bảo vệ sợ đến phát ngốc, trơ mắt nhìn chân Mã Tuân ngày càng tới gần đầu mình, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói đầy uy nghiêm bỗng vang lên.
Chân Mã Tuân nhất thời ngừng lại, cách huyệt Thái dương một tên bảo vệ mấy cm.
Sắc mặt hai tên bảo vệ cực kỳ tái nhợt, nhất là người suýt bị chân Mã Tuân giẫm lên lúc nãy, cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực.
“Nếu họ làm việc theo quy tắc, thì chúng ta cũng có thể thông cảm được.”
Dương Chấn nói xong, thì cười híp mắt nhìn Diệp Vô Song: “Anh Diệp, anh nói thử xem tôi nói đúng không?”
Diệp Vô Song không khỏi run lên, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy Dương Chấn đã nhìn ra điều gì đó.
Anh cười mỉa rồi nói: “Nếu anh Dương đã không so đo, tất nhiên tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của họ.”
Nói xong, Diệp Vô Song nhìn hai bảo vệ, lạnh lùng quát: “Hai người còn không mau cảm ơn anh Dương đã tha mạng đi.”
Hai bảo vệ hoàn hồn, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn cậu Dương! Cảm ơn cậu Dương!”
“Anh Dương, mời vào trong!”
Sắc mặt Diệp Vô Song trở về như thường, rồi cười nói.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, trơ mắt nhìn Diệp Vô Song dẫn Dương Chấn và Mã Tuân đi vào trang viên nhà họ Diệp.
Rất nhanh, Diệp Vô Song đã ngừng bước trước một phòng tiệc, cười ha hả nói: “Anh Dương, đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ hôm nay, tôi vẫn còn tý việc, nên lát nữa gặp lại.”
“Ừm.” Dương Chấn gật đầu đáp.
Diệp Vô Song vừa rời đi, Mã Tuân đã hừ lạnh: “Anh Chấn, rõ ràng lúc nãy chúng ta bị chặn ở cửa là do người này đứng sau giở trò quỷ, tại sao anh lại không vạch trần bộ mặt giả dối của anh ta?”
Dương Chấn cười nói: “Hiếm khi có người có thể làm tôi nhìn nhầm, nếu cứ vạch trần bộ mặt giả dối của anh ta như thế, chẳng phải sẽ hơi tiếc nuối à?”
Mã Tuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ có anh Chấn mới hứng thú chơi đùa với tên giả dối này, e rằng chúng ta vẫn còn rắc rối trong phòng tiệc.”
“Tôi không sợ rắc rối, chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, để tôi có đủ lý do xuống tay với nhà họ Diệp.”
Dương Chấn bỗng cười ha hả.
Dứt lời, anh nhấc chân đi thẳng vào sảnh tiệc.
Mã Tuân sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Dương Chấn.
Anh Chấn đang định xuống tay với nhà họ Diệp à?
Trong lòng Mã Tuân bỗng mong đợi.
Hai người lần lượt đi vào sảnh tiệc, giờ bên trong được trang trí cực kỳ xa xỉ, ánh đèn rực rỡ.
Rất nhiều người đã có mặt ở đây, rõ ràng bọn họ đều là người trong các nhà quyền thế lớn, bằng không sẽ không có đủ tư cách được mời tới đây.
Sự xuất hiện của Dương Chấn và Mã Tuân đã nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Dù gì ở đây cũng đều là nhân vật có máu mặt, quen biết lẫn nhau ở Yên Đô.
Chỉ có Dương Chấn và Mã Tuân là cực kỳ xa lạ, rõ ràng là người ở nơi khác.
“Anh Chấn, hình như có rất nhiều người đẹp đang nhìn anh.”
Mã Tuân cười hì hì nói.
Dương Chấn lườm anh ta, bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu thích, tôi sẽ giới thiệu một người giúp cậu.”
Mã Tuân vội lắc đầu, căng thẳng nói: “Trong lòng em chỉ có Ngải Lâm thôi!”
Hôm nay Dương Chấn cố ý mặc vest đen, cổ áo còn đeo một chiếc nơ đen, chân cũng mang giày da màu đen.
Dương Chấn vốn rất có khí chất, góc cạnh gương mặt rõ ràng, cực kỳ điển trai, nên rất thu hút phái nữ.
Giờ rất nhiều phái nữ ở đây đều là cô chủ thuộc tầng lớp thượng lưu ở Yên Đô, tất nhiên sẽ rất ưu ái những người đẹp trai như Dương Chấn.
“Cậu đẹp trai này, trông cậu rất lạ mặt, không biết cậu là cậu chủ nhà nào?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc đầm dạ hội màu đen đi tới, nhìn Dương Chấn cười hỏi.
Người phụ nữ này khoảng 35 36 tuổi, mặt trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp, khí chất bất phàm.
Vừa nhìn đã biết là người phụ nữ giữ chức vụ cao từ lâu.
Thấy người phụ nữ này đi về phía Dương Chấn, mọi người đều nở nụ cười thú vị.
“Là Tô Tĩnh – chủ tịch công ty giải trí Tĩnh An, nghe nói rất nhiều nam nghệ sĩ dưới trướng công ty đều bị ngủ cùng bà ấy.”
“Chàng trai này đã được Tô Tĩnh nhắm trúng, thật may mắn.”
“May mắn cái gì? Người phụ nữ này là con rắn độc, chuyên ăn tươi nuốt sống người khác.”
Mọi người đều xì xào bàn tán.
Dương Chấn rất thính tai, anh đã biết được người phụ nữ này là ai từ tiếng xì xào bàn tán của người khác.
“Bà hiểu lầm rồi, mấy nhà quyền thế ở Yên Đô vẫn chưa đủ tư cách để tôi làm cậu chủ nhà bọn họ.”
Dương Chấn cười híp mắt nói.
Tô Tĩnh nghe xong thì sửng sốt, rồi che miệng khẽ cười ngay, hờn dỗi lườm Dương Chấn: “Cậu thật hài hước.”
Nói xong, bà ta cười nói: “Tôi là Tô Tĩnh – chủ tịch công ty giải trí Tĩnh An, cậu có thể gọi tôi là chị Tô.”
Dương Chấn chỉ khẽ cười, không hề có ý tiếp lời.
Hôm nay anh tới đây không phải vì gặp gỡ người đẹp.
“Cậu đẹp trai, cậu không định giới thiệu một lát à?”
Tô Tĩnh chớp mắt, cười híp mắt hỏi.
Dương Chấn lắc đầu nói: “Bà đừng nên quen biết tôi sẽ tốt hơn, bằng không sau tối hôm nay, có lẽ bà sẽ hối hận.”
Tô Tĩnh phì cười: “Được rồi, tôi cũng nói thật cho cậu biết, tôi rất yêu thích ngoại hình của cậu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ làm bạn gái cậu ngay.”
Dương Chấn kỳ quái nhìn người phụ nữ này, anh đã tỏ ra không hứng thú với bà ta rồi, mà bà ta vẫn bám chặt như thế?
“Bà thím à, chắc bà cũng hơn 50 tuổi rồi đúng không? Anh Chấn nhà tôi còn chưa tới 30, bà cảm thấy bà có thích hợp làm bạn gái anh ấy không?”
Mã Tuân bỗng tiến lên một bước, chắn trước mặt Dương Chấn, khóe miệng khẽ cong lên, mỉa mai nói.
Dứt lời, toàn bộ đại sảnh đều chấn động.
Tô Tĩnh chỉ mới 36, nhưng ăn diện rất trẻ trung, trông không khác gì con gái đôi mươi.
Vậy mà Mã Tuân lại gọi bà ta là bà thím hơn 50 tuổi, chẳng khác nào đang sỉ nhục Tô Tĩnh.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Tô Tĩnh bỗng tắt lịm, rồi trở nên dữ tợn, không nói câu nào đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt Mã Tuân..