Khi Diệp Tình Nhi nói xong lời này, cả sảnh tiệc sững sờ.
Diệp Thương há to miệng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Ngay cả Dương Thanh cũng ngẩn người.
Mình và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì, sao lại có con?
Nhưng ngay sau đó, anh đã hiểu được nguyên nhân.
Người phụ nữ ngu ngốc này chắc chắn là vì muốn cứu anh nên mới hy sinh danh dự của mình như vậy.
Lúc này Diệp Vô Song đang ở bên cạnh Diệp Thương cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh ta biết Diệp Tình Nhi dã từng được Diệp Mạn dẫn tới Giang Châu muốn liên hôn với Dương Chấn.
Nhưng anh ta không hề biết rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra việc gì?
Lúc này, Diệp Tình Nhi đột nhiên nhảy ra đỡ đạn cho Dương Chấn còn nói rằng cô ta đã mang thai đứa con của Dương Chấn.
Anh ta không hề không nghi ngờ gì.
Sắc mặt Diệp Vô Song cực kỳ khó coi.
Với thực lực hiện giờ của Dương Chấn, một khi trở thành con rể của nhà họ Diệp thì vị trí gia chủ sắp tới tay Diệp Thương sẽ vững như núi.
Anh ta còn có cơ hội nào được nữa đây?
Nghĩ tới đây trong lòng anh ta cực kỳ phiền muộn.
“Con mang thai rồi? Còn là con trai.
Nhưng đứa bé lại là con của thằng nhóc này?”
Diệp Thương khó tin chỉ vào Dương Chấn hỏi.
Thậm chí ông ta còn không nhận ra mình đã bỏ súng xuống.
Diệp Tình Nhi ngượng ngùng, nép vào bên cạnh Dương Chấn khẽ gật đầu, lí nhí nói “ừm”
Lúc này, rốt cuộc Diệp Thương cũng xác định được Diệp Tình Nhi đang mang thai đứa con của Dương Chấn, nhưng nghĩ đến những việc Dương Chấn đã làm hôm nay ông ta lại vô cùng tức giận.
Nhưng Diệp Thương suy nghĩ kỹ lại thấy đây là cơ hội tốt để ông ta tìm được bậc thang đi xuống.
Nếu Dương Chấn có thể trở thành con rể của ông ta chỉ bằng Mã Tuân – cao thủ mạnh mẽ bên cạnh anh, thì ông ta chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Nếu vậy tại sao ông ta lại khăng khăng muốn giết Dương Chấn?
Nhưng lúc này Dương Chấn lại cau mày, lạnh lùng nói: “Cô Diệp, xin cô hãy tự trọng.
Tôi với cô có quan hệ thân mật từ bao giờ? Hơn nữa, con gái tôi sắp tròn năm tuổi rồi, làm sao có thể sinh con với cô được?”
Dương Chấn vừa nói xong cả sảnh tiệc ngây ra như phỗng.
Tất cả những việc xảy ra trong nhà họ Diệp hôm nay khiến bọn có cảm giác hít drama không kịp thở.
Diệp Tình Nhi cũng ngẩn người.
Cô ta là đang cứu Dương Chấn nhưng sao anh lại nói như vậy?
Dù thực lực Dương Chấn có mạnh đến đâu, nhưng đây là nhà họ Diệp mà nhà họ Diệp thì không thiếu cao thủ hàng đầu.
Hai quyền khó địch bốn tay, Dương Chấn còn mạng để rời khỏi nơi này không là cả một vấn đề.
“Thằng nhóc, mày muốn ăn xong chùi mép phủi nợ sao?”
Diệp Thương sững sờ vài giây, lập tức hồi hồn hậm hực nói.
Con gái của ông ta xem trọng trinh tiết cỡ nào, ông ta là người hiểu rõ nhất.
Nếu Diệp Tình Nhi nói đã có con với Dương Chấn trước mặt mọi người thì chăn chắn là có thật.
Mà ánh mắt của Diệp Tình Nhi lại ngập tràn ngưỡng mộ khi nhìn Dương Chấn.
Là người làm cha, sao ông ta không hiểu được điều này?
Lúc này trong lòng ông ta cũng đã nhận định, Diệp Tình Nhi đã mang thai con của Dương Chấn.
Tuy ông ta hơi khó chấp nhận kết cục này, nhưng ít nhất biểu hiện lúc nãy của Dương Chấn không khiến ông ta thất vọng.
Một người đàn ông tài giỏi, tuấn tú như vậy nếu có thể trở thành con rể của ông ta, ông ta cầu còn không được.
“Giữa tôi và con gái ông không có bất kỳ quan hệ thân mật nào.
Tin hay không tin tùy ông!”
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Nếu không nể mặt hành động liều chết chắn đạn cho anh của Diệp Tình Nhi vừa rồi, thì chỉ bằng mấy lời nói lúc nãy cũng đủ anh giết chết cô ta rồi.
Mỗi một lời nói của Dương Chấn chẳng khác nào dao nhọn đâm vào tim Diệp Tình Nhi.
Diệp Tình Nhi cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi tí tách.
Kể từ khi người đàn ông này ra tay cứu cô ta vào một năm trước, thì anh đã trở thành mộng đẹp khó phai của cô ta.
Cô ta chưa từng động lòng với bất kỳ người đàn ông nào nhưng lại không thể quên được người đàn ông vừa gặp đã yêu này.
Bây giờ khó khăn lắm cô ta mới gặp lại người đàn ông này, nhưng không ngờ anh đã kết hôn.
Lúc này anh còn nói ra những lời này, khiến cô ta nhói lòng.
Tình yêu thật thần kỳ.
Nhất là kiểu tình yêu đơn phương vừa gặp đã yêu kia càng khiến con người ta đau khổ hơn.
“Con gái của tao khóc tủi thân như vậy mà mày còn dám nói không có quan hệ gì với con nó sao?”
Diệp Thương cả giận nói: “Nếu là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, đừng như rùa rút đầu!”
Lúc này Dương Chấn mới phát hiện ra Diệp Tình Nhi đang cúi đầu rơi nước mắt.
Anh hơi giận dữ nói: “Sao cô lại khóc? Còn không mau giải thích cho người khác biết tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì đi?”
Ai ngờ Diệp Tình Nhi chẳng những không giải thích mà còn khóc dữ dội hơn.
“Xin… Xin lỗi!”
Hai mắt Diệp Tình Nhi đẫm nước mắt, sau khi xin lỗi Dương Chấn xong cô ta lại khóc lóc nói với Diệp Thương: “Ba, lúc nãy là con gạt ba, con không có mang thai, con cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh ấy.
Chỉ xin ba đừng tổn thương anh ấy, con xin ba!”
“Đồ khốn kiếp!”
Diệp Thương giận như điên, gằn giọng nói: “Thằng ranh, con gái tao có chỗ nào không xứng với mày? Sao mày lại dám làm không dám nhận?”
“Nếu không nể mặt quan hệ của mày và con gái tao, mày đã trở thành cái xác từ nãy giờ rồi.”
“Tao cho mày biết, từ hôm nay trở đi, mày chính là con rể của tao.
Nếu mày dám làm tổn thương con gái tao, cho dù liều mạng già này tao tuyệt đối cũng không tha cho mày đâu!”
Dương Chấn ngây ra, chẳng lẽ anh nói còn chưa rõ sao?
Không phải Diệp Tình Nhi cũng đã nói cô ta và mình không có bất kỳ quan hệ gì rồi sao?
Tại sao lão già khốn kiếp này vẫn cứ khăng khăng cho rằng mình và Diệp Tình Nhi có gì với nhau mãi chứ?
Dựa theo nội dung phát triển của bộ phim, lẽ nào không phải anh sẽ tránh được viên đạn, sau đó giết chết ông ta sao?
Nhưng tại sao Diệp Thương lại cứ một mực bắt anh làm con rể ông ta chứ?
Khách mời của nhà họ Diệp cũng hóng hớt nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này trong lòng bọn họ cũng ngập tràn cảm xúc, không ít người nhìn Dương Chấn với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Rõ ràng ngay cả những người khách này cũng đều nghĩ Dương Chấn là người đàn ông cặn bã dám làm không dám nhận.
Trong mắt Diệp Vô Song hơi lóe lên, anh ta hơi bực bội nói: “Chú hai, thằng nhóc này đã kết hôn rồi, không hề xứng với Tình Nhi.”
“Hơn nữa, Tình Nhi cũng đã thừa nhận không có quan hệ gì với thằng nhóc này rồi.”
“Tên tiểu tử này, vốn là một một tên lừa gạt, nên chết để đền tội!”
Vẻ mặt Diệp Vô Song độc ác nói.
Đối với anh ta, dù Diệp Thương không chết, thì Dương Chấn cũng phải chết.
Hai người kia tuyệt đối không được liên thủ lại, bằng không đời này anh ta sẽ không có cơ hội trở mình.
Nếu đã làm rồi thì phải kiên trì tới cùng.
Giữa hai người, nhất định phải có một người chết.
“Cậu câm miệng cho tôi.”
Bởi vì Dương Chấn không muốn thừa nhận có quan hệ với Diệp Tình Nhi nên Diệp Thương đã giận đến điên người, lúc này Diệp Vô Song còn nói xiên nói xỏ, càng khiến ông ta giận run người.
“Đây là việc nhà của tôi, bất kỳ ai cũng không có tư cách nhúng tay vào!”
Diệp Thương nổi giận đùng đùng nói.
“Chú hai, cháu cũng muốn tốt cho chú, lỡ như bị gạt thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”
“Hơn nữa tên nhóc này chẳng những giết Tô Tĩnh mà còn khiến thiếu quán chủ Thạch Lỗi của võ quán Hồng Nham bị thương nặng nữa.”
“Lẽ nào chú đã quên, quán chủ của Võ quan Hồng Nham là anh em kết nghĩa của mấy vị đứng đầu bảng xếp hạng Hiệp hội Võ thuật sao?”
“Chú nghĩ Võ quán Hồng Nham sẽ tha cho tên nhóc này à?”
“Vì một thằng nhóc này mà đắc tội Hiệp hội Võ thuật chẳng đáng giá chút nào!”
Diệp Vô Song tiếp tục đâm chọt nói.
Trong mắt Dương Chấn lóe lên tia sáng lạnh, anh liếc mắt nhìn Diệp Vô Song nói: “Nếu anh đã muốn đi đầu thai nhanh như vậy thì tôi sẽ tiễn anh lên đường!”.