Chàng Rể Chiến Thần


Tất cả những chuyện vừa xảy ra đều ngoài dự kiến của Dương Chấn.

Anh thực sự khó mà liên hệ Diệp Kế Tông với người đứng đầu nhà họ Diệp đã phái người giết chết chồng Diệp Mạn.

Đón ánh mắt Diệp Kế Tông, Dương Chấn không hề sợ hãi, anh nhìn thẳng ông ta, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Tôi chính là Dương Chấn.”
Diệp Kế Tông khẽ nhíu mày, ánh mắt rõ ràng có vẻ không hài lòng.

Từ trong ánh mắt Dương Chấn, ông ta không hề nhìn thấy vẻ kính trọng, chỉ có bình thản như người xa lạ.

Diệp Mạn càng không ngừng nháy mắt với Dương Chấn, Dương Chấn lại như không nhìn thấy gì, vẫn không sợ hãi.

“Cậu đối với tôi có ý kiến?”
Diệp Kế Tông lạnh giọng hỏi.

“Tôi và ông có quen biết sao?”
Dương Chấn vẻ mặt cổ quái nói.

Diệp Kế Tông vẻ mặt tức giận, híp mắt nói: “Trên đất Giang Nam, cậu rất có địa vị, nhưng nơi này là Yên Đô, một thành phố trung tâm của quyền lực, nhất là nhà họ Diệp, cậu không có tư cách xem thường, hiểu chưa?”
Rõ ràng nhà họ Diệp hiểu rõ Dương Chấn, tất cả đằng sau vẻ bề ngoài của Dương Chấn.

Nếu không, Diệp Kế Tông cũng không thể tỏ vẻ kiêu ngạo như thế.

Dương Chấn cười nhạo: “Ý của người đứng đầu nhà họ Diệp là ở Yên Đô tôi chẳng là cái thá gì, phải không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Diệp Kế Tông chất vấn.

Dương Chấn tỏ vẻ tự tin và kiêu ngạo, khiến Diệp Kế Tông cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Vốn khi biết được chồng của con gái riêng của Diệp Mạn là vương giả hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, ông ta còn rất chờ mong gặp Dương Chấn.

Bây giờ gặp được, lại phát hiện Dương Chấn không hề dễ kiểm soát như trong tưởng tượng của ông ta.

“Dương Chấn, chú ý thái độ nói chuyện của cậu.”
Diệp Mạn không kìm được mở miệng nói, âm thanh rõ ràng có vẻ tức giận.

Vì nắm được càng nhiều quyền kiểm soát nhà họ Diệp, vì báo thù cho người chồng đã mất, bà ta đã cẩn thận rất nhiều năm.

Thật vất vả, bây giờ nhờ Dương Chấn mà vị trí của mình ở nhà họ Diệp mới được đề cao, bà ta cũng không muốn bởi vì Dương Chấn mà tất cả đều bị hủy.

Dương Chấn hờ hững liếc nhìn Diệp Mạn, lập tức nói: “Nếu không có việc gì, vậy tôi đi trước đây.”
Dứt lời, anh quay người muốn rời khỏi.

Diệp Kế Tông không thích sự kiêu ngạo của anh, thì Dương Chấn sao có thể thích biểu hiện muốn kiểm soát của Diệp Kế Tông?
Huống hồ, chính ông già tám mươi tuổi trước mặt này là đao phủ sát hại ba ruột của Tần Nhã.

“Đứng lại cho tôi!”
Diệp Kế Tông gầm lên một tiếng.

Thân là người đứng đầu nhà họ Diệp, mấy chục năm qua chưa từng có ai vô lễ với ông ta như thế.

Dương Chấn ngừng chân, quay đầu nhìn về phía Diệp Kế Tông, cười lạnh nói: “Còn có việc gì?”
“Ầm!”
Diệp Kế Tông vỗ một chưởng lên bàn trà, tức giận nói: “Cậu là chồng của Diệp Tình Nhã, thì chính là cháu rể ngoại của tôi, nhìn thấy tôi, chẳng lẽ không nên dập đầu mà bái sao?”
Dương Chấn sửng sốt một chút, mới phản ứng được, Diệp Tình Nhã là Tần Nhã.

“Vợ tôi tên Tần Nhã, chứ không phải Diệp Tình Nhã.”
Sắc mặt Dương Chấn lạnh dần, hết sức lạnh lùng nói: “Trên đời này, người có tư cách để Dương Chấn tôi dập đầu bái vẫn chưa xuất hiện, càng không có khả năng quỳ trước ông.”
Lúc này, Dương Chấn vẻ mặt tức giận, âm thanh lạnh buốt như sương, mọi người chỉ cảm thấy mình đang ở trong hầm băng, ngay cả bản thân Diệp Kế Tông cũng không khỏi rùng mình một cái.

Từ trên người Dương Chấn, ông ta cảm nhận được áp lực cực lớn.

Dường như, nếu Dương Chấn muốn mạng của ông ta, căn bản chính là dễ như trở bàn tay.

“Dương Chấn, đừng làm càn!”
Diệp Mạn tức giận, hướng về phía Dương Chấn quát lớn.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Diệp Mạn một chút: “Đừng quên lời tôi từng nói, tôi và nhà họ Diệp chỉ có thể là quan hệ hợp tác, mà không phải bị khống chế, nếu không, thỏa thuận giữa chúng ta, coi như bỏ đi.”
Diệp Mạn sắc mặt cứng đờ, trước đó ở Giang Châu, khi đàm phán với Dương Chấn, đúng là Dương Chấn đã từng nói, giữa hai bên chỉ có thể là quan hệ hợp tác.

Nhưng mà Diệp Kế Tông lại thể hiện rất muốn khống chế Dương Chấn, đúng là nhà họ Diệp đã vi phạm lời hứa trước đây.

Diệp Kế Tông sắc mặt âm trầm đáng sợ, tức giận đến cả người run lên.

Dương Chấn lại khiến ông ta khó xử ngay trước mặt nhiều khách quý nhà quyền thế Yên Đô như vậy.

Diệp Thương tìm được cơ hội, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba, rõ ràng thằng nhóc này đến nhà họ Diệp quấy rối, theo ý con, vẫn là giết.”
Lúc này, Diệp Thương vô cùng căm hận Dương Chấn.

Ông ta thấy, nếu không phải tại Dương Chấn thì sao mình có thể mất đi vị trí người thừa kế chứ?
Thấy cảnh này, Diệp Vô Song từ đầu đến cuối luôn im lặng, trong ánh mắt mơ hồ ánh lên ngọn lửa hưng phấn.

Anh ta cố ý dùng danh nghĩa người đứng đầu nhà họ Diệp đi mời Dương Chấn đến đây tham gia tiệc mừng thọ, chính là một âm mưu.

Bây giờ nhà họ Diệp gần như đã xác định Diệp Thương chính là người đứng đầu đời tiếp theo.

Diệp Vô Song thân là cháu đích tôn, tự nhiên cũng có dã tâm, cho nên nhất định phải ngăn cản Diệp Thương trở thành người đứng đầu nhiệm kỳ mới.

Diệp Kế Tông dưới gối chỉ có hai đứa con trai, một là ba Diệp Vô Song, người còn lại chính là Diệp Thương.

Nếu Diệp Thương bị bãi miễn vị trí người đứng đầu thì người có hi vọng thừa kế vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp nhất chỉ có anh ta.

Còn về Diệp Mạn, cũng chỉ là một tồn tại có chút uy hiếp mà thôi.

Nên Diệp Vô Song có ý đồ mượn tay Dương Chấn giết chết Diệp Thương.

Nếu Diệp Thương bị giết, vị trí người thừa kế chỉ có thể rơi vào trên đầu anh ta.

Tất hiên, tất cả những điều này đều trên cơ sở Diệp Vô Song hiểu rõ thực lực của Dương Chấn.

Bây giờ, Diệp Thương bị bãi miễn vị trí người đứng đầu, mà Dương Chấn cũng đối đầu với Diệp Kế Tông, e là Diệp Mạn sợ rằng cũng phải thất thế.

Kể từ đó, toàn bộ nhà họ Diệp không ai có tư cách cạnh tranh vị trí người đứng đầu với mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vô Song vô cùng kích động.

Lúc này, anh ta chỉ cần chờ xem kịch là được.

“Người thanh niên này đúng là quá phách lối, đây chính là người đứng đầu nhà họ Diệp, mà cậu ta cũng dám nổi giận trước mặt mọi người.”
“Đúng vậy, nói ra thì cậu ta còn là cháu rể ngoại của người đứng đầu nhà họ Diệp, vừa rồi nếu như không phải nhờ người đứng đầu nhà họ Diệp thì cậu ta đã bị Diệp Thương giết chết rồi.”
“Ông không nghe thấy sao? Cậu ta còn là vương giả hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương đấy, ở nơi chật hẹp nhỏ bé đó lâu rồi, ánh mắt cũng thiển cận.”
“E là người đứng đầu nhà họ Diệp sẽ không tuỳ tiện tha cho cậu ta.”
Những khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ cũng nhỏ giọng thầm thì nói.

Sắc mặt Diệp Kế Tông không nhừng thay đổi, nhưng ông ta không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Dương Chấn.

Lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Thôi! Mặc kệ như thế nào, cậu cũng là cháu rể ngoại của tôi, hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của tôi, cậu sẽ không từ chối tham gia chứ?”
Diệp Kế Tông chợt thay đổi thái độ khiến Dương Chấn hơi bất ngờ.

Anh không muốn liên hệ với người nhà họ Diệp, nhưng dù sao đây cũng là gia tộc của Tần Nhã.

Mà anh không rõ về cái chết của cha đẻ Tần Nhã, cũng chỉ biết được từ miệng Diệp Mạn mà thôi, còn rốt cuộc chân tướng là gì anh cũng chưa chứng thực.

Nên nếu muốn báo thù cho cha đẻ Tần Nhã, thì ít nhất cũng phải đợi sau khi làm rõ tất cả chân tướng đã.

“Nếu người đứng đầu nhà họ Diệp đã mời nhiệt tình thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dương Chấn bỗng bật cười, quay người đi về phía chiếc bàn gần Diệp Kế Tông nhất ngồi xuống.

Mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Hai người vừa còn đối đầu nhau, giờ đã dàn xếp ổn thỏa rồi?
“Diệp Mạn, con hãy lập tức sắp xếp người đi Giang Châu đón cháu gái ngoại của ba, lâu rồi người một nhà chưa đoàn tụ.”
Sau khi Dương Chấn vào chỗ, Diệp Kế Tông bỗng dặn dò Diệp Mạn.

Diệp Kế Tông vừa dứt lời, sắc mặt Dương Chấn lập tức trầm xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui