Diệp Kế Tông đột nhiên có cảm giác không nhìn thấu được Dương Chấn, đặc biệt là sự bình tĩnh và tự nhiên mà Dương Chấn thể hiện ra.
Loại người này có thể là một kẻ ngốc không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết sự lớn mạnh của nhà họ Diệp, hoặc chỉ có thể là thực lực cực kỳ mạnh mẽ nên không hề sợ hãi.
Hiển nhiên, Dương Chấn không phải kẻ ngốc.
Chẳng lẽ thông tin trong tay ông là sai?
Dương Chấn không đơn giản như vẻ bề ngoài?
Nhưng ngoài thân phận con rơi của gia tộc Vũ Văn, Dương Chấn còn chỗ nào đáng để ông đánh giá cao?
Cho dù Dương Chấn đã khống chế được các gia tộc hàng đầu của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, điều đó cũng không thể lọt vào mắt xanh của Diệp Kế Tông.
Ngay khi Diệp Kế Tông nghi ngờ mình chưa hiểu rõ về Dương Chấn, Mã Tuân và cao thủ áo đen đang đánh nhau một cách điên cuồng.
Trận đấu tiếp tục diễn ra, thực lực cả hai cũng dần dần đạt đến trạng thái đỉnh cao của mỗi người.
“Thực lực của mày chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Sau khi tấn công một đòn rồi tách ra, Mã Tuân nhếch môi trêu tức, cười tủm tỉm hỏi.
Vẻ mặt của cao thủ áo đen u ám một cách đáng sợ.
Là cao thủ bảo vệ Diệp Kế Tông, lúc này gã lại bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi giữ chân lâu đến vậy.
“Cậu đang khiêu khích tôi đấy, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, có thể sẽ chết!”
Cao thủ áo đen lạnh lùng nói.
Mã Tuân cười khà khà: “Nếu phải chết, người đó chỉ có thể là mày!”
“Cậu tìm chết!”
Cao thủ áo đen hoàn toàn bị chọc giận, trong mắt lóe lên một tia sát ý, gã nhích chân, toàn thân hóa thành một tia sét lập tức xông tới trước mặt Mã Tuân.
“Một tên đần tự cho là đúng mà thôi, ếch ngồi đáy giếng lâu rồi nên e là không có cơ hội đánh nhau với cao thủ chân chính nhỉ?”
Mã Tuân vừa vung nắm đấm, vừa mỉa mai nói: “Nếu đã như vậy, tao sẽ cho mày cơ hội này!”
Điều khiến cao thủ áo đen kinh ngạc là lúc này, Mã Tuân bỗng như biến thành một người khác, khí thế trên người anh ta đột ngột tăng vọt.
Bất luận là sức mạnh hay tốc độ của Mã Tuân đều vượt qua gã.
Mặc dù sức chiến đấu của gã vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao, nhưng đã không còn xa nữa.
Thế nhưng sức chiến đấu của Mã Tuân vẫn đang tăng vọt.
Gã rõ ràng cảm nhận được thực lực giữa hai người tương đương nhau, nhưng hơi thở phóng ra từ trên người Mã Tuân khiến gã như ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Chỉ có kẻ từng giết nhiều người mới có mùi máu tanh nồng nặc như thế, hiển nhiên người thanh niên trước mắt rất không tầm thường, người chết trong tay cậu ta là vô số kể.
Loại người này chỉ có một khả năng, đó là cao thủ bước ra từ trên chiến trường.
Nghĩ tới đây, trong lòng cao thủ áo đen vô cùng kinh ngạc, vì gã phát hiện ra Dương Chấn không đơn giản.
Với thực lực của Mã Tuân, cậu ta chắc chắn là loại người quyền cao chức trọng trong quân đội.
Nhưng một cao thủ trẻ tuổi có thân phận siêu phàm như thế lại đi theo bên cạnh một người đồng lứa, có thể tưởng tượng được thân phận của Dương Chấn cũng không khác là bao.
Nếu không thì sao có thể được cao thủ như Mã Tuân đi theo bảo vệ?
“Ầm!”
Lúc này, Mã Tuân đá một phát vào ngực cao thủ áo đen, sau tiếng động lớn vang lên, một bóng người bay ngược ra ngoài.
Người đó đương nhiên là cao thủ áo đen của nhà họ Diệp!
Diệp Kế Tông và đám con cháu dòng chính nhà họ Diệp đều thay đổi sắc mặt, cao thủ bảo vệ gia chủ nhà họ Diệp lại thua ư?
Không ngờ thực lực của người thanh niên này lại mạnh tới vậy, quan trọng là còn rất trẻ tuổi, rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì?
Diệp Thương chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân vô lực.
Nhớ lại trước đó mình chĩa súng vào đầu Dương Chấn, ông ta đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Dù để con gái ông theo đuổi thanh niên tài tuấn như thế này thì nhà họ Diệp cũng kiếm bộn, nhưng cậu ta lại suýt bị ông giết chết.
Trong mắt Diệp Vô Song tràn đầy phấn khích, ngoại trừ Diệp Tình Nhi, anh ta là người duy nhất biết rõ thực lực của Dương Chấn trong nhà họ Diệp.
Lúc trước khi Diệp Mạn và Diệp Tình Nhi đến Giang Châu, thật ra anh cũng bí mật theo sau.
Tại hiện trường võ hội Giang Bình, anh đã tận mắt nhìn thấy Dương Chấn như thiên thần giáng trần, giết chết Ngưu Căn Huy xếp hạng thứ chín của hiệp hội võ đạo ngay trên võ đài.
Thực lực của hiệp hội võ đạo mạnh hơn bất cứ gia tộc nào trong Yên Đô Bát Môn.
Nó vốn là thế lực lấy võ làm đầu, nói cách khác, thực lực càng mạnh thì địa vị trong hiệp hội võ đạo càng cao.
Dương Chấn có thể giết Ngưu Căn Huy dễ như trở bàn tay, chứng tỏ thực lực của anh ít nhất cũng phải xếp hạng thứ tám trong hiệp hội võ đạo.
Cho dù là ở Yên Đô Bát Môn, loại người này sẽ luôn là nhân vật được tiếp đãi trang trọng.
Do đó anh mới khẳng định Dương Chấn có thể giết Diệp Thương.
Chẳng qua không ngờ Diệp Thương lại không chết, chỉ bị thu hồi vị trí người thừa kế.
Nhưng đây cũng là một tin tốt, bây giờ đối với anh ta, mâu thuẫn của Dương Chấn với nhà họ Diệp càng gay gắt càng tốt, chỉ như vậy mới có thể hoàn toàn làm giảm sức uy hiếp của Diệp Mạn.
Diệp Thương bị thu hồi vị trí người thừa kế, một khi Diệp Mạn thất thế sẽ không còn ai có tư cách tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Diệp với anh ta nữa.
“Tao muốn mày chết!”
Lúc này, một tiếng thét phẫn nộ vang vọng khắp sảnh tiệc.
Cao thủ áo đen vừa bị Mã Tuân đá lại đứng lên, khóe miệng gã còn có vết máu, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
“Gia chủ Diệp, người của ông muốn giết tôi.
Nếu gã bị tôi giết thì không trách tôi được đâu đấy.”
Mã Tuân bỗng nhìn về phía Diệp Kế Tông, anh ta nở nụ cười, nói với giọng điệu chế giễu.
Vẻ mặt của Diệp Kế Tông càng âm u hơn, là ông ta bảo cao thủ áo đen đi đánh Mã Tuân, kết quả gã không làm Mã Tuân bị thương, ngược lại còn bị Mã Tuân đánh.
Nếu lúc này ông ta bảo hai người ngừng đánh nhau thì khác gì chịu thua Dương Chấn?
Vì vậy trong tình huống này, ông ta sẽ không chủ động lên tiếng yêu cầu hai người dừng tay.
Mã Tuân vừa dứt lời, cao thủ áo đen lại xông tới trước mặt anh ta, lần này hơi thở của cao thủ áo đen càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng hơi thở của Mã Tuân cũng mạnh hơn.
“Đi chết đi!”
Khi cao thủ áo đen còn cách Mã Tuân vài mét, gã đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, toàn thân bay vút lên rồi đá thẳng về phía đầu Mã Tuân.
“Ầm!”
Ngay khoảnh khắc cao thủ áo đen sắp đá vào đầu Mã Tuân, đầu Mã Tuân khẽ di chuyển.
Chỉ với một khoảng nghiêng nhỏ bé như thế, cú đá của cao thủ áo đen đã bị hụt.
“Người đáng chết là mày!”
Một giọng nói có phần giễu cợt bỗng vang lên bên tai cao thủ áo đen.
Đồng tử của gã đột nhiên co rút lại, một luồng sát ý mãnh liệt bao trùm lấy gã.
Đến tận giờ phút này, gã mới nhận ra sự chênh lệch giữa mình với Mã Tuân, nỗi sợ hãi tử vong khiến sống lưng gã phát lạnh.
“Ầm!”
Mã Tuân tung một cú đấm.
Không có động tác cầu kỳ nào, chỉ có một cú đấm nện mạnh vào ngực cao thủ áo đen.
“Bịch!”
Tiếng động lớn vang lên, cao thủ áo đen đang xông về trước đột ngột ngã xuống đất.
Lồng ngực cao thủ áo đen bị hõm sâu xuống, gã ngã mạnh xuống đất khiến các nội tạng trong cơ thể gã lập tức bị lệch vị trí.
Gã muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực, một mùi máu tanh nồng nặc từ trong cơ thể không ngừng trào lên cổ họng rồi đi qua lỗ mũi.
“Phụt!”
Cuối cùng cao thủ áo đen không chịu nổi nữa, gã hộc ra một ngụm máu, sau đó hai mắt trợn lên, không còn hơi thở.
Mã Tuân đưa tay lau máu trên khóe miệng, bình tĩnh quay lại sau lưng Dương Chấn.
Giờ phút này, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn kia..