Lúc này, Dương Chấn và Mã Tuân đã ra khỏi nhà họ Diệp.
Mã Tuân vừa lái xe, vừa châm chọc nói: “Chỉ là một nhà họ Diệp nho nhỏ mà muốn giữ anh Chấn ở lại, đúng là không biết sống chết.”
“Anh Chấn, bây giờ chuyện tập đoàn Nhạn Chấn cũng coi như đã giải quyết xong xuôi, tiếp theo anh có dự định gì không?”
Mã Tuân lại đột nhiên hỏi.
Dương Chấn luôn nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ mở to hai mắt, trong mắt đột nhiên có chút mơ màng.
Đây là vấn đề đáng để suy ngẫm.
Lúc trước khi còn ở Bắc Cảnh, anh nghĩ sau khi giải quyết chiến loạn xong sẽ xuất ngũ về quê, bồi thường những thiệt thòi mà tn phải chịu đựng trong suốt bao năm qua.
Sau khi quay về Giang Châu, lại không ngờ sẽ xảy ra nhiều chuyện đến thế.
Từ bốn tộc ở Giang Châu, đến ba gia tộc giàu có ở tỉnh thành, lại đến Yên Đô Bát Môn của hiện tại.
Một đường đi đến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hoàn toàn không có chút khiêu chiến nào cả.
Tập đoàn Nhạn Chấn mà anh luôn để ý đến bây giờ cũng đã diệt trừ sạch những người còn sót lại của gia tộc Vũ Văn, cuối cùng anh cũng khống chế trong tầm tay.
Còn những dự định sau này, thật sự cũng không có.
“Có lẽ đã đến lúc dẫn Nhã và Tiếu Tiếu đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng thế giới rực rỡ đầy màu sắc này rồi.”
Suy nghĩ một lúc lâu, Dương Chấn đột nhiên cười nói.
Nghe thế, Mã Tuân cười hắc hắc: “Anh Chấn, đến lúc đó đừng quên dẫn theo em và Ngải Lâm.”
“Xem ra tình cảm của cậu và Ngải Lâm tiến triển rất tốt nhỉ? Bây giờ cũng không thèm gọi chị Ngải Lâm nữa rồi.” Dương Chấn trêu chọc.
Mã Tuân hơi xấu hổ cười nói: “Anh Chấn, còn không phải là đã bàn chuyện cưới xin rồi sao? Còn gọi chị Ngải Lâm nữa thì không được hay cho lắm.”
Hai anh em trò chuyện suốt cả chặng đường, đi về phía khách sạn Yên Đô.
“Két~”
Bỗng, Mã Tuân đột ngột đạp phanh, đồng thời hét to: “Anh Chấn cẩn thận!”
Lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra một chuỗi tiếng động chói tai, xe đột nhiên lướt đi, vòng qua chiếc Hummer màu đen đột ngột chắn phía trước.
Sau đó, xe vững vàng dừng ở bên cạnh đường lớn “Anh Chấn, xem ra lại có người đến tìm đường chết nữa rồi!”
Mã Tuân nhìn chằm chằm vào bóng người trung niên ở bên ngoài cửa sổ xe, sắc mặt tăm tối nói.
Một chiếc xe Hummer màu đen đậu ở bên cạnh người trung niên kia.
Lúc nãy, chiếc xe này đột nhiên đâm thẳng đến, nếu không phải Mã Tuân nhanh tay lẹ mắt, chỉ sợ hai chiếc xe đã đâm vào nhau rồi.
Một chiếc là Hummer hạng nặng, chiếc còn lại là Maybach, nếu hai chiếc xe tông vào nhau, chỉ có người bên trong chiếc Maybach sẽ bị thương.
Dương Chấn cũng nhìn thấy được bóng người đứng bên cạnh chiếc Hummer kia, hơi híp mắt lại: “Hiệp hội Võ đạo!”
Anh đã từng tiếp xúc với người trong Hiệp hội Võ đạo, nhưng người này đều mặc quần áo tập võ thống nhất, cứ như là sợ người ta không biết bọn họ đến từ Hiệp hội Võ đạo vậy.
“Hiệp hội Võ đạo? Đến báo thù hả?”
Mã Tuân canh giác nhìn chằm chằm bóng người trung niên kia.
Mã Tuân cảm nhận được uy áp rất lớn từ trên người đối phương.
“Người này rất mạnh, trừ phi cậu có thể bùng nổ hoàn toàn, nếu không rất có khả năng sẽ thua!”
Dương Chấn chỉ nhìn thoáng qua là biết được đại khái thực lực của đối phương ở trình độ nào.
Đến cấp bậc như Dương Chấn là có thể dựa vào hơi thở như có như không trên người của địch nhân để phán đoán ra được đối phương có thực lực ở trình độ nào.
Nghe vậy, Mã Tuân lộ ra nụ cười tà mị: “Có lẽ, em có thể mượn ông ta để phá vỡ cực hạn của bản thân!”
Nói xong, anh mở cửa xe bước xuống.
Dương Chấn bình tĩnh ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Dưới tình huống bình thường, anh sẽ không xen vào việc chiến đấu của các anh em, trừ phi đến khoảnh khắc sống còn, nếu không rất khó để anh ra tay.
“Ông là ai trong Hiệp hội Võ đạo?”
Mã Tuân đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông trung niên không thèm liếc nhìn Mã Tuân lần nào, ánh mắt lướt qua Mã Tuân, nhìn thẳng về phía chiếc Maybach màu đen, lạnh nhạt nói: “Dương Chấn, cậu lăn ra đây nhận lấy cái chết!”.