Chàng Rể Chiến Thần


Câu nói này của Mã Tuân không thể nghi ngờ chính là khiêu khích lớn nhất đối với nhà họ Lâm.

Giết chết cường giả nhà họ Lâm ở trước mặt của người nhà họ Lâm, còn uy hiếp những người còn lại phải đi theo nhà họ Diệp, nếu không thì sẽ chết.

Cái này phách lối đến cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Mười bảy tên cường giả còn lại, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều nhìn thấy được vẻ sợ hãi trong mắt lẫn nhau.

Ngay cả người mạnh nhất trong số bọn họ cũng bị Mã Tuân giết chết trong một cái chớp mắt dễ dàng như thế, sao bọn họ có thể làm gì Mã Tuân được?
Một bên là nhà họ Lâm, một bên là nhà họ Diệp, cho dù là ai cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được.

“Lên cho tôi, giết cậu ta!”
“Cậu ta có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một mình, mười bảy người các người liên hợp lại với nhau còn sợ không giết được cậu ta nữa hả?”
“Ai có thể giết cậu ta, tôi cho người đó ba mươi tỷ.”
Rốt cuộc Lâm Thiên Trạch cũng đã bùng nổ, không để ý đến thân phận của mình, tức giận hét lên ở trước mặt của mọi người.

“Tốt nhất là các người nên suy nghĩ cho kỹ càng đi rồi quyết định có ra tay hay là không.”
Lúc này Diệp Mạn cũng mở miệng nói: “Tôi cũng biết đối với các người mà nói tình cảnh hiện tại vô cùng khó khăn, cho dù là nhà họ Diệp hay là nhà họ Lâm, các người cũng không thể đắc tội nổi.”
“Nhưng mà các người phải suy nghĩ lại cho thật kỹ, dựa vào thực lực của các người có thể giết được cậu Mã không?”
“Lâm Thiên Trạch cũng chỉ dùng ba mươi tỷ làm mồi nhử để các người đi chịu chết.”
“Chỉ cần các người đồng ý đi theo nhà họ Diệp, từ nay về sau các người chính là những thân tính sẽ được nhà họ Diệp Mạn tôi bồi dưỡng, có rất nhiều cơ hội để kiếm được ba mươi tỷ.”
Lời nói của Diệp Mạn không thể nghi ngờ gì chính là một viên thuốc an thần cho mười bảy tên cường giả nhà họ Lâm còn lại, bà ta là chủ nhân nhà họ Diệp, chắc là cũng sẽ không nói dối ở trước mặt của mọi người đâu nhỉ?
Chỉ là ai cũng không dám là người đầu tiên tỏ thái độ, vẫn do dự như cũ.


“Người nào là người đầu tiên lên tiếng gia nhập vào nhà họ Diệp, tôi sẽ cho người đó ba mươi tỷ, người thứ hai đứng ra sẽ thưởng mười lăm tỷ, người thứ ba đứng ra sẽ thưởng chín tỷ, những người còn lại một đồng tiền cũng không có.”
Diệp Mạn nhìn ra được tâm tư của những người này, lúc này lại ném ba mươi tỷ ra.

Nghe vậy, ánh mắt của mười bảy tên cường giả nhà họ Lâm đều trở nên nóng bỏng, lập tức có người hét lớn: “Tôi đồng ý gia nhập vào nhà họ Diệp.”
“Tôi đồng ý gia nhập nhà họ Diệp.”
“Tôi đồng ý gia nhập nhà họ Diệp.”

Lúc người đầu tiên vừa mở miệng, mười bảy người gần như mở miệng cùng một lúc, người nào cũng tranh nhau, sợ là mình bày tỏ thái độ muốn gia nhập vào nhà họ Diệp trễ hơn người kia.

Cảnh tượng này làm những người ở đây bất ngờ, lại kích thích thần kinh Lâm Thiên Trạch một cách sâu sắc, sắc mặt của ông ta trắng bệch đến cực điểm.

Mặc dù những người này không phải là những người tinh nhuệ của nhà họ Lâm, nhưng mà một nửa trong số đó đều là đám cường giả mạnh nhất của nhà họ Lâm, bây giờ tất cả mọi người đều gia nhập vào nhà họ Diệp.

Chuyện này đối với nhà họ Lâm mà nói quả thật chính là một đã kích chí mạng.

Tôn Húc cũng ngơ ngác cả mặt, ông ta vốn cho rằng cho dù tiền của Diệp Mạn có thể dụ dỗ người ta thành công, tối đa cũng chỉ có thể hấp dẫn được một hai người có thực lực yếu thế đi qua đó.

Thật sự không ngờ đến mười mấy người vậy mà lại gia nhập vào nhà họ Diệp hết toàn bộ.

“Tôi đại diện cho nhà họ Diệp chào đón mọi người gia nhập.”
Rốt cuộc trên mặt của Diệp Mạn cũng đã có nụ cười, ngón tay chỉ về phía mấy người bọn họ: “Cậu, cậu, còn có cậu, là người lên tiếng trước nhất, lần lượt được ban thưởng ba mươi tỷ, mười lăm tỷ, chín tỷ.”

Được chỉ cũng có ba người, bọn họ đều mang theo cái mặt kích động vội vàng nói cảm ơn, mười bốn người khác thì lộ ra vẻ mặt thất vọng, hối hận mình đã không nhanh chóng bày tỏ thái độ.

Lúc này Diệp Mạn lại nở một nụ cười sáng rực với bọn họ: “Những người khác mỗi người được thưởng ba tỷ.”
“Diệp gia chủ vạn tuế, cảm ơn Diệp gia chủ.”
Mười bốn người còn lại ngây ngốc một lúc lâu, bỗng nhiên ai nấy cũng đều kích động lên tiếng nói.

Dương Chấn âm thầm gật đầu, biểu hiện rất hài lòng đối với Diệp Mạn.

Chỉ dùng chín mươi sáu tỷ liền có thể có được mười bảy tên cường giả cấp bậc này, quả thật chính là kiếm lời lớn.

Trong giới sát thủ, loại cường giả có cấp bậc này bất cứ người nào được ban thưởng nhiệm vụ hàng năm cũng sẽ không ít hơn ba mươi tỷ.

Mười bảy người, ít nhất là năm trăm bốn mươi tỷ, còn là mỗi một năm, nhưng mà Diệp Mạn chỉ dùng có chín mươi sáu tỷ, chỉ là một con số lẻ mà đã có thể có nhiều cường giả như vậy.

Đối với hào môn đỉnh tiêm như thế này quả thật chính là thắng lợi mang tính chất lịch sử.

“Khốn nạn, cái đám phản bội nhà họ Lâm bọn mày, hậu quả phản bội nhà họ Lâm là cái gì chắc chắn bọn mày biết rất rõ.

Tao cho bọn mày mười giây chạy trở về đây, tao có thể tha thứ cho lỗi của bọn mày, nếu không thì tất cả đều sẽ tính theo tội phản bội.”
Lâm Thiên Trạch hung tàn, cắn răng nghiến lợi nói.

Những tên cường giả lúc nãy chọn đầu quân cho nhà họ Diệp đều có sắc mặt khó coi, bị gia chủ trước uy hiếp, áp lực đối với bọn họ thật sự rất lớn.


Lúc này, Diệp Mạn lại khinh thường cười một tiếng: “Bây giờ bọn họ đã đầu quân cho nhà họ Diệp tôi, đó chính là người của nhà họ Diệp tôi, nếu nhà họ Lâm thật sự lợi hại đến nổi có thể tùy ý trả thù người nhà họ Diệp tôi, vậy thì chẳng phải nhà họ Diệp tôi đã sớm bị người nhà họ Lâm hủy diệt rồi à?”
“Hơn nữa, những người này gần như là một nửa sức chiến đấu của nhà họ Lâm có đúng không? Tổn thất lớn như thế, nhà họ Lâm ông thật sự có can đảm lấy cứng chọi cứng với nhà họ Diệp tôi à? Chỉ sợ là nhà họ Lâm sẽ càng có tổn thất lớn hơn nữa.”
Cường giả nhà họ Lâm lúc nãy còn có chút lo lắng, lúc này rốt cuộc cũng đã thở một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên vô cùng âm trầm, mặt mũi của bọn họ đều tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Trạch.

“Lâm gia chủ, những năm gần đây chúng tôi đã nỗ lực vì nhà họ Lâm đủ nhiều rồi, nếu như ông thật sự muốn trả thù thì ông cứ việc ra tay đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.”
Có người mở miệng nói, vẻ mặt lạnh lùng.

“Không sai, chỉ cần nhà họ Lâm dám trả thù, đến một người chúng tôi giết một người, đến hai người chúng tôi giết một cặp.”
“Lập tức lên hết đi, tôi với nhà họ Lâm đã không còn bất cứ quan hệ gì rồi.”

Trong lúc nhất thời, mười bảy tên cường giả vốn dĩ thuộc về nhà họ Lâm lại đồng loạt mở miệng nói.

Vừa mới đầu quân cho nhà họ Diệp, đương nhiên phải biểu hiện mới được.

Thiếu chút nữa Lâm Thiên Trạch đã tức đến nổi nổ tung, ông ta khí thế dạt dào mang hai mươi tên cường giả đến đây, bây giờ một người chết, hai người sống chết không rõ, mười bảy tên còn lại thì toàn bộ đầu quân vào nhà họ Diệp, lúc này còn đang uy hiếp ông ta ở trước mặt mọi người.

Bây giờ bên phía nhà họ Lâm chỉ còn có Lâm Thiên Trạch cùng với hai ba con Lâm Báo, Lâm Tùng, con trai của Lâm Thiên Trạch cũng đã nằm trên đất, vẫn còn chưa tỉnh lại.

“Hay, hay lắm! Nếu như các người đã dám phản bội nhà họ Lâm, từ nay về sau các ngươi chính là kẻ thù đầu tiên mà nhà họ Lâm tôi sẽ tấn công.” Lâm Thiên Trạch cắn răng nghiến lợi nói.

Người nhà họ Diệp nhìn Lâm Thiên Trạch giống như là đang nhìn một kẻ ngu.

Tổn thất nhiều cường giả như vậy, nhà họ Lâm còn có thể gây nên sóng gió nữa à?
Chỉ sợ là bọt nước cũng không dậy nổi.


Nếu như nhà họ Diệp thật sự đấu với nhà họ Lâm, chỉ sợ là nhà họ Lâm sẽ chết vô số người.

“Hiện tại đến lượt ông rồi.”
Lúc này Mã Tuân bỗng nhiên lại nhìn Tôn Húc, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, cả người Tôn Húc không khỏi run lên.

Trước đó đã đồng ý bắt tay với nhà họ Lâm để đối phó với nhà họ Diệp là bởi vì nhà họ Lâm đồng ý giúp đỡ nhà họ Tôn phát triển thị trường nước ngoài, hơn nữa còn là lúc nhà họ Lâm đang cường thịnh nhất.

Nhưng mà bây giờ nhà họ Lâm đã tổn thất hết hai mươi tên cường giả, nguyên khí bị tổn thương rất lớn, nếu như thật sự bắt tay với nhà họ Lâm thì thực lực của nhà họ Tôn cũng sẽ bị suy yếu.

Hiện tại xem ra giao dịch bằng miệng trước đó căn bản chính là một cuộc làm ăn bị lỗ mà không có lời.

“Ha ha ha.”
Tôn Húc ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng nói: “Lúc nãy tôi cũng chỉ là đang đùa giỡn với đồ con heo Lâm Thiên Trạch mà thôi, nếu như tôi thật sự muốn bắt tay với nhà họ Lâm thì chẳng phải Tôn Húc tôi cũng biến thành con heo rồi hả?”
“Diệp gia chủ, tôi đã phúng viếng Diệp lão gia chủ, nếu như không còn chuyện khác, vậy thì tôi dẫn người đi trước đây.”
Tôn Húc dứt lời, quay người lại muốn dẫn người rời đi.

Lâm Thiên Trạch và Lâm Báo vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt lại trắng bệch.

Sở dĩ nhà họ Lâm dám chọi cứng với nhà họ Diệp cũng là bởi vì Tôn Húc đã đồng ý hợp tác, bây giờ chuyện vỡ ra, Tôn Húc lại muốn chạy trốn.

Không có sự trợ giúp của nhà họ Tôn nhà họ Lâm tránh không được tình trạng cá nằm trên thớt “Bây giờ muốn đi đã trễ rồi.”
Đúng lúc này, Dương Chấn vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên lại nhìn về phía Tôn Húc rời đi, lạnh lùng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận