Chàng Rể Chiến Thần


Không ai nghỉ tới Tôn Húc lại thật sự quỳ xuống nói xin lỗi.

Ông ta chỉ cảm thấy nắm đấm của Mã Tuân mang theo một luồng sát khí mãnh liệt đang cuốn về phía mình, ông ta thậm chí còn có thể cảm nhận được nắm đấm vừa mới tiếp xúc với đầu của mình.

Nhưng mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống đất nói xin lỗi, nắm đấm của Mã Tuân đã dừng lại trong nháy mắt.

Tôn Húc thở từng ngụm lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự may mắn được sống sót sau tai nạn.

Lúc này trong trang viên nhà họ Diệp to như thế lại lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tôn Húc đang quỳ trên mặt đất.

“Chủ nhân nhà họ Tôn vậy mà thật sự quỳ.”
“Chuyện này sao có thể chứ?”
“Nhà họ Tôn là một hào môn đỉnh phong trong bát đại hào môn ở Yên Đô, sao chủ nhân nhà họ Tôn lại có thể quỳ xuống với một người trẻ tuổi vậy chứ?”
Cơn yên lặng tĩnh mịch qua đi, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Tôn Húc quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy trên mặt của mình nóng rát, giống như là bị ai đó tán mấy bàn tay.

Lúc này ông ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Mình đường đường là chủ nhân nhà họ Tôn, thân phận tôn quý đến cỡ nào?
Sống hơn năm mươi năm, có lúc nào có ai đó ép mình quỳ xuống đâu?
Ngày hôm nay lại bị một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi ép buộc phải quỳ xuống đất nói xin lỗi.

Đây quả thật chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta, chỉ có tự tay giết chết đối phương mới có thể rửa sạch nỗi nhục.

Lúc này, hai ba con Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch cũng run sợ trong lòng, nghĩ tới mình chỉ bị cướp đi mấy tên cường giả, bọn họ đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.

“Anh Chấn vẫn còn chưa nói tiếng nào, chính là không tha thứ cho ông.”
Giọng nói của Mã Tuân lại vang lên lần nữa, mới phá vỡ sự im lặng này.

Mặt mũi Tôn Húc tràn đầy sự khuất nhục và phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Dương, trước đó là do tôi đã sai rồi, tôi không nên mắng anh, mong anh có thể bỏ qua cho tôi, tôi xin lỗi.”
Nội tâm của Vũ Văn Cao Dương rất phức tạp, chủ nhân nhà họ Tôn cũng là người nổi danh giống như gia tộc Vũ Văn, vậy mà lại quỳ xuống nói xin lỗi người trẻ tuổi, người này lại chính là con trai của ông ta.

Bây giờ lại không có cách nào tha thứ cho gia tộc Vũ Văn.

Đếm ngược thời gian có thể quay ngược lại, cho dù ông ta có chết ông ta cũng sẽ không đuổi Dương Chấn với mẹ của anh ra khỏi gia tộc Vũ Văn.

Nếu như lúc trước mình có thể đối xử tốt với Dương Chấn hơn một chút, cũng sẽ không trở thành tình cảnh như ngày hôm nay.

Lấy quyền thế ở trong tay của Dương Chấn, hoàn toàn có thể áp đảo hào môn đỉnh tiêm của Yên Đô Bát Môn.

Ông biết từ hôm nay trở đi nhà họ Diệp sẽ không ngừng kéo dài sự chênh lệch với bảy hào môn khác, không bao lâu sau chỉ sợ là ngay cả ông ta cũng sẽ ngước mắt lên mà nhìn nhà họ Diệp.

“Cút đi!”
Dương Chấn quát lạnh một tiếng.

Nghe vậy, Tôn Húc giống như được đặc xá vội vàng đứng dậy quay người, giống như là chạy trốn mà đi khỏi.

“Diệp gia chủ, nhà họ Lâm tạm biệt.”
Lâm Thiên Trạch kiên trì nói, lập tức quay người vội vàng rời đi.

Sau khi nhà họ Lâm đi rồi, trong trang viên nhà họ Diệp chỉ còn lại người nhà họ Diệp cùng với người gia tộc Vũ Văn.

Bầu không khí lập tức có chút quái dị, Diệp Mạn biết mối quan hệ giữa Dương Chấn và Vũ Văn Cao Dương, chỉ là quan hệ của hai người không hòa hợp.

Hai mắt của Vũ Văn Cao Dương có hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

Nhưng mà bắt đầu từ lúc ông ta bước chân vào nhà họ Diệp, Dương Chấn cũng chưa từng nhìn ông ta một cái nào, dường như ông ta chỉ là một người ngoài không có ý nghĩa.

“Anh Dương, cảm ơn anh.”
Diệp Mạn bỗng nhiên đi đến trước mặt Dương Chấn, cảm kích nói.

Xưng hô đối với Dương Chấn, Diệp Mạn đã biến thành “anh Dương”.

Rõ ràng là bởi vì chuyện của Tần Nhã cho nên Dương Chấn vẫn luôn có thành kiến rất lớn đối với bà ta, Tần Nhã cũng không đồng ý nhận người mẹ này.

Đã như vậy, thế thì xưng hô anh Dương mới là thích hợp nhất.

Dương Chấn nhẹ gật đầu, mở miệng dặn dò: “Dù sao thì tôi cũng không phải là người Yên Đô, cũng không thể che chở cho nhà họ Diệp cả một đời, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ là nhà họ Tôn và nhà họ Lâm sẽ không từ bỏ ý đồ, nhà họ Diệp vẫn nên nhanh chóng phát triển mối quan hệ đồng minh của mình đi.”
Nghe vậy, Diệp Mạn liền vội vàng gật đầu: “Sự trợ giúp của anh với nhà họ Diệp đã đủ lớn rồi, tôi còn không dám có bất cứ yêu cầu xa vời nào khác, lời dặn dò của anh, tôi sẽ chú ý.”
“Diệp gia chủ, gia tộc Vũ Văn nguyện ý liên minh với nhà họ Diệp.”
Vũ Văn Cao Dương vội vàng mở miệng nói.

Diệp Mạn cũng không đồng ý ngay lập tức, trên mặt có chút khó xử, liếc nhìn Dương Chấn một cái.

Bà ta không biết nếu như nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn liên minh với nhau, có khi nào là Dương Chấn sẽ có ý kiến không đây.

Chú ý đến hành động nhỏ của Diệp Mạn, trong lòng của Vũ Văn Cao Dương vô cùng chua chát.

Tự kéo mối quan hệ đồng minh với người ta, kết quả đối phương còn phải hỏi thăm ý kiến của con ông ta, đúng là châm chọc mà.

Dương Chấn căn bản không có ý muốn nhúng tay vào, cũng không có bất cứ câu trả lời nào mà là nói với Tần Nhã: “Chúng ta đi thôi.”
Anh dẫn Tần Nhã đến phúng viếng Diệp Kế Tông, đã cho nhà họ Diệp đầy đủ mặt mũi, bây giờ lại giúp nhà họ Diệp giải quyết một phiền toái lớn như vậy, đây cũng là lúc nên rời đi.

Tần Nhã nhìn Diệp Mạn lâu hơn một chút, nhìn thấy Diệp Mạn cũng đang theo dõi mình, bỗng nhiên cái mũi có chút chua xót, cô vội vàng thu hồi ánh mắt: “Chúng ta đi thôi.”
Người nhà họ Diệp đưa mắt nhìn Dương Chấn và Tần Nhã rời đi, Mã Tuân giống như là một tùy tùng đi theo sau lưng hai người bọn họ.

Thẳng cho đến khi ba người đã đi rồi, Vũ Văn Cao Dương mới chua chát nở một nụ cười, nhịn không được mà tự giễu: “Đời này có lẽ là thằng bé cũng sẽ không tha thứ cho người ba này rồi.”
Diệp Mạn cũng có cảm nhận tương tự, mặc dù lần này Dương Chấn đã trợ giúp cho nhà họ Diệp, muốn nhận mẹ con với Tần Nhã, chỉ sợ là còn lâu lắm.

“Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Tôn và nhà họ Lâm chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như Diệp gia chủ đồng ý, gia tộc Vũ Văn nguyện ý trở thành đồng minh của nhà họ Diệp.”
Sắc mặt của Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sắc mặt của Diệp Mạn cũng vô cùng nghiêm túc, trầm mặc ngắn ngủi qua đi, bà ta gật đầu nói: “Ông nói không sai, hôm nay nhà họ Tôn và nhà họ Lâm đã chịu thiệt thòi lớn như thế ở nhà họ Diệp, chắc chắn sẽ ghi hận hai gia tộc chúng ta, bây giờ chỉ có liên minh với nhau mới có thể ngăn cản được sự trả thù của hai nhà Lâm Tôn.”
Cùng lúc đó, người nhà họ Tôn và nhà họ Lâm đã trở về gia tộc của mình.

Vừa mới trở về gia tộc, Tôn Húc liền tức giận đến nổi đập hết tất cả các đồ vật có thể đập được ở trong nhà.

Người nhà họ Tôn đều thấp thỏm lo âu, vẫn luôn chờ Tôn Húc phát tiết đủ, một bóng dáng trẻ tuổi mới vội vàng đi tới, lên tiếng hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì vậy, để ba nổi giận lớn như thế?”
Chuyện bị buộc phải quỳ xuống nói xin lỗi trước mặt mọi người, chắc chắn không thể nói cho bất cứ người nào khác.

Tôn Húc chỉ lạnh lùng nói: “Đừng có nghe ngóng chuyện gì, cũng đừng có hỏi thăm linh tinh.”
Nghe vậy, cậu thanh niên không nói gì nữa, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Con đi điều tra một người cho ba.”
Bỗng nhiên Tôn Húc lại ra lệnh cho cậu thanh niên.

“Người nào vậy ba?”
Người thanh niên hỏi.

“Một người trẻ tuổi tên là Dương Chấn, quan hệ của cậu ta với nhà họ Diệp không tầm thường, bên cạnh còn có một cường giả tên là Mã Tuân đi cùng.” Tôn Húc nói.

“Vâng.”
Cậu thanh niên đáp xong, yên lặng không tiếng động rời khỏi.

“Nếu như cậu thật sự có bối cảnh là cậu cả của một hào môn cường đại nào đó thì cũng thôi đi, ngày hôm nay coi như tôi chịu thiệt thòi, nhưng nếu như không phải, thế thì cậu phải chết!
Trong đôi mắt của Tôn Húc tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Ở một bên khác, nhà họ Lâm.

Sau khi Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch trở về gia tộc, cũng không nổi giận đùng đùng đập phá đồ đạc giống như Tôn Húc.

“Ba, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.”
Lâm Thiên Trạch cắn răng nghiến lợi nói, ông ta cảm thấy trong lòng của mình bị kìm nén một cục tức, nếu như không phát tiết ra thì ông ta sẽ rất khó chịu.

Trong ánh mắt của Lâm Báo cũng lóe lên sát ý, ngược lại cũng không xúc động như Lâm Thiên Trạch mà là trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi gọi là Dương Chấn đó có địa vị không nhỏ, cho dù có báo thù thì cũng phải đợi đến lúc biết rõ bối cảnh của cậu ta rồi lại nói.”
“Ngay cả một tên tùy tùng ở bên cạnh của cậu ta mà đều mạnh như vậy, đúng là không đơn giản, có điều nếu như cậu ta không có bối cảnh gì lớn khác thì không quan trọng nữa.”
“Con thừa nhận là người đi theo bên cạnh cậu ta rất mạnh, nhưng mà trên thế giới này bọn họ cũng không phải là người mạnh nhất, còn có nhiều người càng mạnh hơn tồn tại.”
“Chỉ cần có tiền, cường giả như thế nào mà chúng ta tìm không được cơ chứ?”
Lâm Thiên Trạch mở miệng nói.

Lâm Báo gật đầu: “Hiện tại người muốn giết chết Dương Chấn nhất chỉ sợ là nhà họ Tôn.”
Trong ánh mắt của Lâm Thiên Trạch có ánh sáng lướt qua, hỏi: “Ý của ba là chúng ta có thể mượn chủ nhân nhà họ Tôn để đối phó với cái thằng nhóc đó?”
Lâm Báo lắc đầu: “Lần này chúng ta không thể có bất cứ sự rụt rè gì nữa, chúng ta nhất định phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để báo thù rửa hận, bây giờ hợp tác với nhà họ Tôn, chắc chắn là ông ta rất tình nguyện.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch có chút tức giận cắn răng nói: “Cái ông già khốn nạn Tôn Húc này rõ ràng đã nói sẽ bắt tay với nhau để đối phó nhà họ Diệp, không ngờ tới ông ta lại còn dám thất hứa, hợp tác với ông ta, con cũng không tin tưởng được.”
“Không tin được thì cũng phải tin.”
“Cái thằng nhóc tên là Dương Chấn đó không đơn giản chút nào đâu, nếu như quả thật chỉ là thực lực mạnh thì chuyện này cũng thôi đi, bây giờ chỉ sợ là cậu ta có bối cảnh thâm hậu gì đó.”
“Chúng ta nhất định phải nắm chắc hoàn toàn mới có thể lựa chọn ra tay với cậu ta, loại người này nhất định phải giết chết trong một lần, một khi để cậu ta may mắn sống sót, sẽ là tận thế của nhà họ Lâm.”
Lâm Báo dặn dò, trong ánh mắt đầy sự ngưng trọng.

Ngày hôm nay, áp lực của Dương Chấn mang đến cho ông ta rất lớn, anh cũng chỉ cho một tên tùy tùng ra mặt liền có thể để mối quan hệ liên minh của hai gia tộc Lâm Tôn sụp đổ.

“Thưa ba, con biết rồi.”
Mặc dù là Lâm Thiên Trạch đang tức giận Tôn Húc lâm trận bỏ chạy, nhưng mà cũng hiểu những chuyện Lâm Báo nói đều là sự thật.

Chỉ là ông ta còn không chủ động đi tìm Tôn Húc thì Tôn Húc đã tự mình đưa đầu liên lạc với ông ta.

“Anh Lâm, không biết hiện tại anh có thời gian không, tôi muốn gặp anh một lần.”
Tôn Húc vừa cười vừa nói.

Trong âm thanh của ông ta nghe không ra một chút phẫn nộ, làm như là không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Thiên Trạch lạnh lùng nói: “Xưng hô anh Lâm vẫn nên quên đi, tôi cũng không dám làm anh em với Tôn gia chủ ông nữa đâu.”
Nghe vậy, Tôn Húc nở nụ cười xấu hổ: “Anh Lâm còn đang nổi giận à?”
“Có gì cứ nói.”
Lâm Thiên Trạch lạnh lùng nói.

Cho dù có muốn hợp tác với nhà họ Tôn, ông ta cũng muốn nắm quyền chủ động.

Tôn Húc nói: “Lúc nãy tôi đã điều tra rõ ràng thân phận của Dương Chấn, hóa ra cậu ta chỉ là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, hiện tại cậu ta đang sống ở thành phố Giang Châu ở tỉnh Giang Bình.”
“Ngoại trừ cái đó ra, cũng không có thân phận gì khác.”
“Về phần cái tên Mã Tuân đi cùng với cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, bối cảnh hoàn toàn sạch sẽ.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch cười lạnh một tiếng: “Nếu ông thật sự cho rằng cậu ta chỉ là một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, vậy thì không có gì đáng nói, bởi vì những thứ này của ông, tôi đều đã biết hết rồi.”
Dứt lời, Lâm Thiên Trạch trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia Tôn Húc mờ mịt một mặt: “Chẳng lẽ nói ngoại trừ thân phận này, thằng nhóc đó còn có bối cảnh nào khác nữa?”
Sau khi Lâm Thiên Trạch cúp điện thoại, cười lạnh một tiếng: “Đúng là một kẻ ngu, nếu như quả thật chỉ là con rơi của gia tộc Vũ Văn đơn giản như thế, còn cần phiền toái như vậy à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui