Không ai nghĩ tới họ vừa mới rời đi không bao lâu thì Điền Tân Vũ liền chết.
Mã Tuân biết được tin tức này, vẻ mặt càng mù mịt hơn: “Mặc dù tôi phế bỏ chân tay của anh ta, nhưng cũng không đến nỗi khiến anh ta mất mạng.”
Tần Nhã cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với vòng tròn này của Dương Chấn, lúc này trên mặt trắng bệch, thì thào nói nhỏ: “Người chết?”
Trong thế giới quan của cô thì đánh chết người là một chuyện vô cùng xa vời, nhưng hôm nay lại xảy ra bên cạnh cô.
Ấn đường Ngải Lâm đầy nghiêm nghị nói: “Nhà họ Điền là một trong Yên Đô Bát Môn, chi trưởng của gia tộc họ bị giết, chuyện này chắc chắn nhà họ Điền sẽ tính sổ trên đầu nhà họ Ngải, lần này e rằng thật đúng là cần anh ra mặt.”
Ngải Lâm nhìn về phía Dương Chấn.
Mặc dù cô ta là người nhà họ Ngải nhưng lại khăng khăng phản đối việc nhà họ Ngải coi cô ta như đối tượng để kết thông gia, từ trước đến nay cũng chưa từng hỏi chuyện nhà họ Ngải, chỉ làm tốt chuyên gia trong lĩnh vực y tế của cô ta.
Nhưng lần này người chết là người nhà họ Điền, với thực lực của nhà họ Ngải thì hoàn toàn không có cách nào đối phó được.
Hơn nữa mặc dù Điền Tân Vũ chết có liên quan đến việc Mã Tuân ra tay, nhưng truy tìm nguyên nhân thì đó là bởi vì mối ân oán giữa cô ta và Lâm Kiều.
Cho nên tất cả những điều này bắt đầu đều là do cô ta, cô ta nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Chưa nói đến việc anh với Ngải Lâm thật sự là bạn bè tốt, chỉ bằng quan hệ với Mã Tuân, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Chuyện này vốn là người nhà họ Điền chủ động tìm đến cái chết, nếu như nhà họ Điền đồng ý dàn xếp ổn thỏa thì cũng thôi đi, nếu như không muốn thì trái lại tôi muốn tính toán với họ, việc người nhà họ Điền định giết chết anh em của tôi thì tính thế nào?” Dương Chấn mở miệng nói.
“Vậy xin cảm ơn nhé.”
Ngải Lâm thản nhiên cười một tiếng rồi nói: “Vậy tôi cũng không ở lại lâu, về nhà trước đây.”
“Anh Chấn, em đưa Ngải Lâm về.” Mã Tuân nói.
Dương Chấn cười nói: “Có cô dâu quên anh trai, cút đi nhanh lên!”
Lúc này đã đến nhà mới của Dương Chấn ở Yên Đô, sau khi Dương Chấn và Tần Nhã xuống xe, Mã Tuân lại lái xe đưa Ngải Lâm rời đi.
“Ông xã, sẽ không bởi vì việc này mà hôn sự của Mã Tuân với chị Ngải bị hỏng chứ?”
Tần Nhã có chút lo âu hỏi.
Dương Chấn lắc đầu: “Yên tâm đi, cuối năm nay việc kết hôn của họ anh chắc chắn sẽ tổ chức bình thường.”
Nhưng trong lòng anh lại không phải nghĩ như vậy.
Tại Yên Đô, đối với những gia tộc lớn như nhà họ Ngải thì đối với họ mà nói phụ nữ chính là vật hi sinh để gia tộc thu được lợi ích.
Bây giờ sở dĩ nhà họ Ngải tỏ ra cực kì đồng ý đối với hôn sự của Mã Tuân và Ngải Lâm là bởi vì biết thực lực Mã Tuân mạnh mẽ, cũng biết rõ sau lưng Mã Tuân còn có một sự tồn tại kinh khủng như Dương Chấn.
Nếu có một ngày có người hứa hẹn cho nhà họ Ngải lợi ích lớn hơn nữa, nhà họ Ngải sẽ không chút do dự hủy bỏ mối hôn sự giữa Ngải Lâm và Mã Tuân.
Cùng lúc đó, trong một trang viên rộng lớn có lối trang trí cổ điển, trong một khu nhà cao cấp ở đó có một thi thể nằm trên mặt đất.
Trong khu nhà cao cấp còn có rất nhiều người, mỗi người sắc mặt đều u ám đáng sợ, trong mắt dường như là có lửa giận phun ra.
“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vắn gầm nhẹ hỏi.
“Tôi đã kiểm tra video giám sát.
Trong video cậu Vũ ở cùng một người phụ nữ nhà họ Lâm tên là Lâm Kiều, nhưng kết quả người phụ nữ này chủ động khiêu khích Ngải Lâm nhà họ Ngải.”
“Lâm Kiều này còn đầu độc cậu Vũ dạy dỗ bạn trai Ngải Lâm, kết quả bạn trai của Ngải Lâm là cao thủ, ngược lại phế bỏ chân tay cậu Vũ.”
“Người phụ nữ đê tiện Lâm Kiều này sau khi thấy bạn trai Ngải Lâm hùng mạnh lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới may mắn sống sót, trái lại vứt bỏ cậu Vũ một mình rời đi.”
“Người của cửa hàng quần áo đã gọi xe cấp cứu, nhưng khi xe cấp cứu đến thì cậu Vũ đã đi rồi.”
Một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày nhanh chóng bước tới và nói.
Thi thể nằm dưới đất không phải ai khác, chính là Điền Tân Vũ bị Mã Tuân phế bỏ chân tay, kết quả dòng chính của nhà họ Điền chết mất.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vắn chính là Điền Hoa, ba của Điền Tân Vũ, lúc này trông thấy con của mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo, còn bị phế bỏ chân tay, trong ánh mắt của ông ta gần như phun ra lửa.
“Người phụ nữ đê tiện Lâm Kiều kia ở đâu?”
Điền Hoa cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi đã phái người đi nhà họ Lâm, chắc là không bao lâu nữa người phụ nữ này sẽ bị đưa đến đây.”
Người đàn ông mặc vest vừa rồi nói lại trầm giọng nói.
“Người phụ nữ này phải chết.”
Điền Hoa cắn răng nói: “Nhưng hung thủ thực sự gây ra cái chết của Tân Vũ là bạn trai của người phụ nữ nhà họ Ngải kia.
Nhà họ Ngải nhất định phải giao đôi nam nữ chó má này ra, nếu không thì không cần thiết để nhà họ Ngải tồn tại nữa.”
Người đàn ông mặc vest vội nói: “Tôi đã thương lượng với nhà họ Ngải rồi, nhà họ Ngải bày tỏ chuyện này nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời, nhưng mà nghe có vẻ hơi qua loa.”
“Chỉ là nhà họ Ngải mà cũng dám qua loa với nhà họ Điền ta? Họ muốn cả dòng họ bị giết sao?”
Điền Hoa phẫn nộ nói: “Hiện tại gọi điện thoại cho lão già Ngải Xuyên kia ngay, hạn cho ông ta trong vòng nửa giờ đưa đôi nam nữ chó má kia đến nhà họ Điền ta chịu chết, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Nghe vậy, người đàn ông mặc vest giật mình, vội vàng đáp: “Rõ!”
Nếu như là người khác nói câu nói này anh ta sẽ còn khịt mũi coi thường, nhưng Điền Hoa lại là người được quyết định để thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Điền.
Hiện tại đã bắt đầu tiếp quản rất nhiều việc của gia tộc, rõ ràng là đang chuẩn bị cho việc kế thừa vị trí gia chủ.
Có thể nói hiện tại địa vị của Điền Hoa trong nhà họ Điền chỉ đứng sau gia chủ.
Ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Ngải thì quả thật là có tư cách này.
Một nơi khác, Mã Tuân đã lái xe đưa Ngải Lâm về nhà họ Ngải.
“Anh đi về trước đi, nếu như chuyện không giải quyết được thì em sẽ liên lạc với anh.”
Về đến cổng Ngải Lâm nói với Mã Tuân.
Trước kia đều là Ngải Lâm nói cái gì Mã Tuân nghe cái đó, nhưng lần này Mã Tuân không nghe mà là đi theo Ngải Lâm cùng nhau xuống xe.
Sau đó kéo tay Ngải Lâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh biết em lo lắng điều gì, yên tâm đi, nguyên nhân bắt nguồn chuyện này vốn là từ anh, cho dù người nhà họ Ngải nói cái gì thì anh cũng sẽ chịu đựng.”
Nghe vậy trong lòng Ngải Lâm rất cảm động.
Nghĩ rằng mình và Mã Tuân cũng là quan hệ sắp kết hôn, thế là cũng không ngăn cản nữa, mặc cho Mã Tuân nắm tay của cô ta đi vào nhà họ Ngải.
“Đứa con gái phản nghịch, con còn dám trở về?”
Hai người vừa bước vào nhà họ Ngải thì một giọng nói tức giận vang lên, là Ngải Minh Húc, ba của Ngải Lâm, bây giờ là chủ của nhà họ Ngải.
Nhất là trông thấy dáng vẻ Ngải Lâm và Mã Tuân tay trong tay, ông ta càng phẫn nộ hơn.
Ngải Lâm có chút bất đắc dĩ nói: “Ba, không phải ba bảo con trở về sao?”
“Con còn dám mạnh miệng?”
Ngải Minh Húc thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên đập bàn một cái.
“Bác trai, người là do cháu lỡ tay giết chết, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
Lúc này Mã Tuân đi lên trước, vẻ mặt chân thành nói.
“Chịu trách nhiệm? Cậu lấy cái gì để chịu trách nhiệm?”
Ngải Minh Húc tức giận nói: “Bây giờ người đã chết rồi, người chết là con trai Điền Hoa, cậu có biết Điền Hoa là ai không? Ông ta là người được quyết định thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Điền, hiện tại đã bắt đầu lần lượt tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Điền.”
“Cậu giết con của ông ta, cậu nói cho tôi biết cậu chịu trách nhiệm thế nào?”
Lúc này Ngải Minh Húc không quan tâm được đến cái gì, giận dữ hét vào mặt Mã Tuân, chỉ tay vào cửa chính nhà họ Ngải: “Nếu như cậu thật sự thích Ngải Lâm thì bây giờ cút ra khỏi nhà họ Ngải cho tôi, sau đó đi đến nhà họ Điền gánh chịu mọi thứ đi!”.