Chàng Rể Chiến Thần


Cùng lúc đó, khi Ngải Lâm và Mã Tuân đã đi khỏi thì họ đi đến nơi ở của Dương Chấn.

Trên suốt đường đi, Ngải Lâm đến một câu cũng không nói, từ đầu đến cuối hai mắt chỉ nhìn về bên ngoài cửa sổ xe, trông cô ta rất sa sút.

Quen biết Ngải Lâm lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Mã Tuân thấy được mặt yếu đuối của cô ta, trong lòng anh rất khó chịu.

“Mã Tuân, anh nói thử xem, quyền lực quan trọng đến vậy sao?”.

Tiên Hiệp Hay
Ngải Lâm đột nhiên quay về phía Mã Tuân đang lái xe, hỏi.

Mã Tuân lắc đầu: “Anh Chấn có một câu nói rất hay, đó là bất kể có là quyền lực hay là sự giàu có thì chung quy lại đều sẽ biến mất.

Chỉ có những người đồng hành tốt mới là những người đáng trân trọng, đó mới là thật.”
“Anh biết là em đang rất buồn, nhưng anh mong em có thể hồi phục trở lại.”
“Anh có thể cảm nhận được rằng bác trai đuổi em đi rồi còn có hiểu lầm với ông của em, trong lòng ông ấy cũng khó chịu lắm, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được sự thật mà thôi.”
“Hãy tin anh, không lâu nữa đâu, rồi bác trai cũng sẽ hiểu ra mà thôi.”
Mã Tuân an ủi cô ta được vài câu.

Ngải Lâm bật cười lắc đầu: “Cứ cho rồi sẽ hiểu ra đi chăng nữa, chỉ e cũng là vì nhìn ra được giá trị lợi dụng của em thôi mà nhỉ?”
Lúc này Mã Tuân cũng không biết nên an ủi làm sao nữa.

“Không sao đâu, em chỉ hơi buồn một chút thôi.

Không bao lâu nữa là có thể khôi phục lại trạng thái trước đây rồi.”
Ngải Lâm cười nói.

Chiếc xe tăng tốc hết cỡ, nhanh chóng chạy đến nơi ở của Dương Chấn.

Vào lúc này, điện thoại Ngải Lâm đột nhiên reo lên.

Lúc cô ta nhìn thấy số điện thoại gọi tới thì chợt kinh hãi, vì đó là cuộc gọi của Ngải Minh Húc.

Theo lý mà nói, Ngải Minh Húc vừa mới đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Ngải nên không thể nào mà gọi điện thoại lại nhanh như vậy được, trừ phi là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Ngải Lâm đương nhiên có chút bối rối, nhưng cũng không do dự nhanh chóng nhấc máy.

Cô ta nghe thấy tiếng của Ngải Minh Húc đột nhiên vang lên: “Bây giờ mày đang ở đâu?”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Ngải Lâm hỏi lại.

Dù cho có thất vọng về Ngải Minh Húc đi chăng nữa thì ông ta cũng là ba ruột của cô.

Mối quan hệ của hai người họ không thể nói là hận thù được.

“Vừa lúc nãy, bên nhà họ Điền gọi tới, yêu cầu trong nửa tiếng bắt tao đưa mày và Mã Tuân tới nhà họ Điền.

Nếu không thì sau tối này Yên Đô sẽ không còn nhà họ Ngải nữa!”
Giọng nói đầy sự tức giận của Ngải Minh Húc vang lên.

Ngải Lâm biết rằng nhà họ Điền sẽ không dễ dàng tha cho nhà họ Ngải.

Nhưng mà không thể ngờ nhà họ Điền lại tìm đến nhà họ Ngải nhanh như vậy.

“Ba yên tâm đi, chuyện này không có liên quan gì đến nhà họ Ngải cả.

Bọn con sẽ tự mình xử lý.”
Ngải Lâm trầm giọng nói, sau đó còn nói thêm một câu: “Trong vòng nửa tiếng, con nhất định sẽ có mặt tại nhà họ Điền.”
“Mày nghe không rõ lời tao nói sao? Nhà họ Điền yêu cầu tao đưa hai đứa mày tới chỗ chết!”
“Nhờ ơn cái tên bạn trai khốn nạn của mày nên cả nhà họ Ngải mới rơi vào sự thảm khốc như vậy!”
“Bây giờ, muốn giải quyết được mối nguy của nhà họ Ngải thì chỉ có một cách.

Đó là dựa vào cây đại thụ lớn là nhà họ Tôn, gia chủ nhà họ Tôn.

Tôn Húc đã tuyên bố chỉ cần mày đồng ý gả cho con trai út của ông ấy, nhà họ Tôn sẽ đồng ý ra mặt giúp nhà họ Ngải chống lại nhà họ Điền.”
Trong lời nói của Ngải Minh Húc chẳng có một chút cảm xúc nào, dường như chỉ là phân phó cho người nhà họ Ngải phải làm gì, ông ta lạnh lùng nói: “Tao đã đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Tôn rồi, bây giờ mày đến cục Dân Chính rồi làm giấy đăng ký kết hôn đi.”
“Chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn, nhà họ Tôn mới đồng ý ra mặt giúp nhà họ Ngải.

Thời gian nửa tiếng không nhiều đâu, mày lập tức tới cục Dân Chính đi, người của nhà họ Tôn đang đứng đợi đấy.”
Ngải Minh Húc vừa nói xong, gương mặt Ngải Lâm đã cứng đờ.

Vốn dĩ cô ta nghĩ Ngải Minh Húc gọi điện cho mình chỉ vì nhà họ Điền bắt ông ta đưa cô ta và Mã Tuân tới nhà họ Điền thôi.

Nhưng không thể ngờ rằng, Ngải Minh Húc còn chưa thông qua sự đồng ý của cô ta đã gả cô ta cho nhà họ Tôn.

Quan trọng hơn, cô ta biết rõ đứa con trai út của Tôn Húc là một tên ngốc, tên là Tôn Khánh Dương.

Giờ đây, ba ruột của cô ta lại bắt cô ta gả cho một tên ngốc.

Quan trọng là, ba ruột của cô ta còn biết rất rõ cô ta đã dự định cuối năm nay sẽ kết hôn cùng với Mã Tuân.

“Lúc nãy con đã nói rất rõ rồi, chuyện này không hề có liên quan đến nhà họ Ngải.

Tụi con có thể xử lý được.”
“Ngoài ra, con cũng đã bị ba đuổi ra khỏi nhà họ Ngải rồi.

Bây giờ lại kêu con đi kết hôn với nhà họ Tôn, ba thấy hợp lý à?”
“Dù gì con cũng đó có người mình yêu rồi, cả đời này con chỉ gả cho anh ấy.

Ba muốn làm thông gia với gia tộc nào thì cũng không liên quan đến con!”
Ngải Lâm tức giận nói, cuối cùng trực tiếp mà hét lên.

“Cho dù mày có bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngải thì mày cũng là con của Ngải Minh Húc tao đây, là tao cho mày sự sống đấy!”
“Chuyện này vốn dĩ do mày mà ra, vậy nên mày nhất định phải giải quyết cho xong đi.”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu như mày không tới cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn thì cái nhà họ Ngải này không chỉ đắc tội với mỗi nhà họ Điền đâu, còn cả nhà họ Tôn nữa.”
“Chẳng lẽ mày muốn giương mắt mà nhìn cái nhà họ Ngải này vì mày mà bị hủy hoại sao?”
Ngải Minh Húc cũng hét lên.

Ngải Lâm chỉ thấy kiệt sức.

Những gì Ngải Minh Húc đang làm đã vượt quá sự dự đoán của cô ta, cũng làm thay đổi luôn tam quan của cô ta.

Ngay cả khi bị đuổi khỏi gia tộc, cô ta cũng chẳng hề tức giận Ngải Minh Húc, vì cô ta hiểu rằng, Ngải Minh Húc cũng chỉ là vì gia tộc mà thôi.

Nhưng bây giờ, mọi thứ Ngải Minh Húc làm đều là đẩy cô ta vào hố lửa.

Cho dù có là bắt cô ta tới nhà họ Điền chịu chết hay là bắt cô ta gả vào nhà họ Tôn.

“Ba nói không sai, cái mạng này là do ba cho con đấy, nhưng không vì thế mà con sẽ nghe theo lời ba đâu.

Đương nhiên, nếu ba muốn cái mạng này của con, con có thể trả lại cho ba.”
Ngải Lâm nói xong liền lập tức cúp máy.

Mã Tuân đang lái xe lúc này cũng đang rất tức giận.

Nhưng cái người mà anh hận đến nỗi muốn giết đó, lại là ba ruột của người con gái mà anh yêu nhất.

“Em cứ yên tâm đi, nhà họ Tôn sẽ không làm gì nhà họ Ngải đâu, kể cả nhà họ Điền cũng vậy.”
Mã Tuân nghiêm túc nói.

Ngải Lâm nhìn thấy người đàn ông này nghiêm túc như vậy.

Cô ta bỗng dưng có cảm giác như đã tìm được bến đỗ cuộc đời mình.

Cùng lúc này, ở nhà họ Ngải.

Sau khi Ngải Minh Húc bị Ngải Lâm cúp máy thì vội vàng gọi lại, nhưng một giọng nói vang lên nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Ngải Minh Húc hoảng hốt, một nhà họ Điền thôi đã khiến ông ta rối não rồi, giờ còn thêm cả nhà họ Tôn nữa.

Trong vòng nửa tiếng, nhà họ Ngải không chỉ đối diện với nhà họ Điền, mà còn với nhà họ Tôn nữa.

Chỉ đến giờ phút này, ông ta mới ý thức được rằng năng lực của bản thân thực sự không đủ.

Chỉ cần ông ta gọi điện thoại cho Ngải Lâm trước, sau khi có được sự đồng ý của cô ta rồi tìm cách gả cô cho nhà họ Tôn, như thế thì sẽ không tạo ra một kẻ thù nào cho nhà họ Ngải nữa.

Cùng lúc đắc tội với hai gia tộc trong Yên Đô Bát Môn, chỉ sợ là chẳng có gia tộc thứ hai nào như vậy nhỉ?
“Gia chủ, ông không nên đi tìm nhà họ Tôn khi mà không biết Ngải Lâm có đồng ý việc gả cho nhà họ Tôn hay không.”
Quản gia của nhà họ Ngải nói: “Thực lực của bạn trai Ngải Lâm mạnh như vậy, đến cả người nhà họ Hoàng cũng không làm gì được.

Nói không chừng lần này, thật sự có thể tạo nên kỳ tích, chúng ta nên tin tưởng Ngải Lâm có thể xử lý được chuyện này.”
“Câm miệng hết cho tôi!”
Ngải Minh Húc trở nên tức giận: “Tôi có thể chứng minh.

Cho dù không có chúng nó, tôi vẫn có thể biến nhà họ Ngải trở nên bất khả chiến bại!”
Nói xong, ông ta đi gọi điện thoại.

Sau khi đối phương bắt máy, ông ta nhanh chóng nói: “Tôn gia chủ, thành thật xin lỗi, đứa con gái độc ác Ngải Lâm này đã bị tôi đuổi ra khỏi gia tộc rồi.

Hay là như này, tôi sẽ đưa cho ngài một đứa con gái khác của nhà họ Ngải, có được không…”
“Câm mồm!”
Ngải Minh Húc còn chưa nói xong thì đã bị Tôn Húc ngắt lời: “Tôi đây là muốn con gái của ông gả cho con trai của tôi.

Nếu như chọn một cô gái khác thì còn nói làm gì nữa?”
“Nếu như nhà họ Ngải đã dám chơi đùa với cảm tình của nhà họ Tôn như vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Cứ đợi đấy, bây giờ tôi đưa người tới nhà họ Ngải luôn.”
Tôn Húc nói xong, lập tức cúp máy.

Toàn thân Ngải Minh Húc mềm nhũn, chân chao đảo, lập tức ngã xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Nhà họ Tôn cũng muốn tới nhà họ Ngải.

Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Ngải bị sụp đổ thật sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui