Chàng Rể Chiến Thần


Thấy Lưu Điềm quỳ xuống cầu xin dưới chân mình, Tần Nhã hơi không đành lòng.

“Ông xã, hay là thôi đi được không?” Tần Nhã nhìn Dương Chấn hỏi.

Dương Chấn biết, chắc chắn Tần Nhã sẽ mềm lòng, trên đời này, cũng chỉ có mình Tần Nhã mới ngốc nghếch như thế.

Dương Chấn gật đầu nói: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!”
Tôn Quảng và Lưu Điềm đang quỳ dưới sàn nhất thời mừng rỡ, chí ít đã giữ được mạng rồi.

“Cảm ơn cô Tần! Cảm ơn cô Tần!”
Hai người vội nói cảm ơn.

“Sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở Yên Đô nữa.”
Rõ ràng anh đang nói với Tôn Húc.

Tôn Húc đã có ý định giết bọn họ, huống hồ anh chỉ bảo bọn họ biến mất khỏi Yên Đô, nên ông gật đầu đồng ý ngay.

“Hai người còn không mau cút đi? Sau này nếu để tôi nhìn thấy hai người ở Yên Đô nữa, thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người như hôm nay đâu.” Tôn Húc tức giận quát.

Tôn Quảng và Lưu Điềm nghe Tôn Húc nói vậy, thì cảm thấy cả người mềm nhũn, bọn họ sống ở Yên Đô từ nhỏ đến lớn, nhưng hôm nay lại buộc phải rời đi vì đắc tội với Dương Chấn.

“Người phụ nữ đê tiện này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau cầu xin bạn học của cô đi? Nếu rời khỏi Yên Đô, chúng ta phải cạp đất mà ăn à?” Tôn Quảng tát vào mặt Lưu Điềm, tức giận quát.

Lúc này Lưu Điềm mới hoàn hồn, vội nhào tới trước mặt Tần Nhã, ôm lấy cánh tay cô, rồi kích động nói: “Tần Nhã, xin cô đừng bảo bạn trai cô đuổi chúng tôi ra khỏi Yên Đô.”
“Mọi thứ của tôi đều ở Yên Đô, nếu rời đi, tôi thật sự sẽ tiêu đời.”
“Nếu rời khỏi Yên Đô, không bằng bảo tôi chết đi, cô không thể thấy chết mà không cứu.”
Lưu Điềm khổ sở cầu xin, mặt đầy nước mắt.

Dương Chấn không hề ngăn cản, mà chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Tần Nhã quá lương thiện, nên anh muốn cho cô biết, thế nào là lòng tham của con người, nhưng rõ ràng giờ vẫn chưa đến lúc.

Thấy Lưu Điềm vẫn dám dây dưa với Tần Nhã, Tôn Húc suýt sợ đến mức tè ra quần, rồi chợt nhìn thấy ánh mắt đừng làm gì của Dương Chấn, nên mới không dám chen vào.

Tần Nhã chưa từng trải qua chuyện này, nên nhất thời không biết phải làm thế nào.

Tôn Húc vốn định dẫn Lưu Điềm và Tôn Quảng cho cá ăn, nhưng thấy vẻ mặt của Dương Chấn, ông đành phải để bọn họ rời khỏi Yên Đô.

Ai ngờ, cô ta vẫn muốn ở lại Yên Đô.

Tần Nhã nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt cầu xin, nhưng thấy anh không có ý định quan tâm, thì thầm thở dài.

“Ông xã, hay là chúng ta bỏ qua đi?” Tần Nhã hơi xấu hổ hỏi, giọng điệu hơi thương lượng.

Dương Chấn gật đầu đáp: “Tùy em!”
“Cô Tần thật lương thiện, đồng ý cầu xin cho hai người, nhưng tôi vẫn nói câu đó, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, Tôn Quảng, bắt đầu từ bây giờ, ông bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn, hễ là mọi thứ của nhà họ Tôn, thì hạn trong vòng ba ngày, ông phải giao hết ra.”
Tôn Húc nhận được ám chỉ của Dương Chấn, nên nói ngay.

Tôn Quảng nghe vậy thì hoàn toàn hoảng loạn, bắt đầu quỳ xuống cầu xin Tôn Húc: “Gia chủ, tôi thật sự biết sai rồi, xin ông hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi thật sự không thể rời khỏi nhà họ Tôn.”
“Giờ tôi vẫn còn 9 tỷ tiền vay nhà, nếu rời khỏi nhà họ Tôn, tôi thật sự không thể sống nổi.”
“Tôi sắp kết hôn rồi, nếu không có cơ hội làm việc trong nhà họ Tôn, thì tôi làm sao có thể kết hôn?”
Tôn Húc tức giận nói: “Câm mồm! Nếu ông dám nói vớ va vớ vẩn nữa, thì tôi sẽ ném ông cho cá ăn.”
Kẻ ác có cách trị của kẻ ác, Tôn Quảng sợ đến mức ngậm miệng lại ngay.

Ông ta đảo mắt, lại tát vào mặt Lưu Điềm: “Đều tại người phụ nữ đê tiện này, nếu không phải cô đắc tội với cô Tần, thì tôi đâu bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn?”
“Cô còn không mau xin lỗi cô Tần, để cô ấy cầu xin gia chủ nhà Tôn giúp chúng ta.”
Lưu Điềm tiếp tục cầu xin Tần Nhã lần nữa: “Tần Nhã, nếu gia chủ nhà họ Tôn nghe lời anh Dương như vậy, thì cô hãy cầu xin anh ấy giúp chúng tôi.”
“Chỉ cần chồng chưa cưới của tôi không bị đuổi ra khỏi gia tộc, thì sau này cô sẽ là ân nhân của tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
“Cô hãy nể tình bốn năm học cùng trường của chúng ta, mà giúp tôi lần này nữa đi!”
Lần này, Tần Nhã cũng bắt đầu nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.

Tục ngữ nói rất đúng, có lần một ắt sẽ có lần hai lần ba, cô đã cầu xin cho Lưu Điềm hai lần rồi, thế mà bọn họ vẫn chưa thỏa mãn.

“Lưu Điềm, tôi không truy cứu trách nhiệm của cô khi cô nhiều lần khiêu khích tôi, mà ngược lại còn cầu xin giúp cô hai lần, tôi đã nể tình ngày xưa của chúng ta, nên mới giúp cô, giờ gia chủ nhà họ Tôn muốn trừng phạt hai người, đâu liên quan gì đến tôi.” Tần Nhã không vui nói.

“Tần Nhã, cô thật sự thấy chết mà không cứu à?”
Rõ ràng giọng điệu Lưu Điềm đã không còn tốt như lúc nãy nữa, mà nổi giận đùng đùng nói: “Nếu không tại cô, thì chúng tôi đâu bị gia chủ nhà họ Tôn trừng phạt?”
“Tôi mặc kệ, chuyện này vốn bắt nguồn từ cô, nên cô phải đứng ra giải quyết, hôm nay dù cô có muốn giúp hay không, thì cô cũng phải giúp.”
Tần Nhã rất tức giận, lần đầu tiên cô biết thế nào là “được voi đòi tiên” ngoài đời thực.

Cô không so đo hiềm khích lúc trước, mà nói đỡ cho Lưu Điềm hai lần.

Nhưng giờ lại đổi lấy lòng lang dạ sói thế này.

“Bà xã, giờ em đã biết, tại sao ban đầu anh không muốn tha cho bọn họ rồi chứ?”
Dương Chấn nắm tay Tần Nhã, dịu dàng nói: “Đây là lòng tham của con người, lúc em sa sút, ai cũng muốn giẫm mạnh lên người em, nhưng đến khi em phát đạt, thì lại chủ động sáp tới, đồng thời đòi hỏi từ em.”
“Nếu bọn họ có thể lấy được thứ họ muốn, thì em là người tốt, ngược lại nếu không được, thì em là người xấu.”
“Con người không thể mất đi lòng lương thiện, nhưng cũng không thể tốt bụng với bất kỳ ai, vì trên đời này, có rất nhiều người vô liêm sỉ như hai người này.”
Dương Chấn nói đến vế cuối thì ánh mắt thoáng qua tia sắc bén.

Lúc này Tần Nhã mới chợt tỉnh ngộ, sở dĩ ban đầu Dương Chấn đồng ý lời cầu xin của cô, là muốn để cô nhìn rõ bộ mặt xấu xí của Lưu Điềm và Tôn Quảng.

“Ông xã, em hiểu rồi, anh cứ yên tâm, sau này, em chỉ đối xử lương thiện với những người đáng giá.” Tần Nhã nghiêm túc nói.

Dương Chấn khẽ gật đầu, rồi nhìn Tôn Húc nói: “Ông muốn xử trí hai người này thế nào thì tùy ông.”
Nói xong, Dương Chấn nắm tay Tần Nhã đi vào khách sạn Yên Đô.

Lúc nhân viên lễ tân trước cửa thấy thư mời mà Dương Chấn đưa ra, thì vội cung kính nói: “Hoan nghênh hai vị khách quý, mời hai vị vào trong!”
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên lễ tân, Dương Chấn và Tần Nhã thuận lợi đi vào hội trường đấu giá.

Phía sau vẫn còn vang lên tiếng gào khóc xin lỗi của Lưu Điềm, nhưng lần này, Tần Nhã không còn mềm lòng nữa, dù Tôn Húc muốn giết cô ta, cũng không liên quan đến cô.

“Các cậu phế bỏ tay chân hai kẻ ngu xuẩn này trước đi, rồi thông báo người nhà bọn họ tới nhận, trong vòng ba ngày, cả nhà phải dẫn hai kẻ ngu xuẩn này cút khỏi Yên Đô cho tôi.”
Tôn Húc căn dặn hai tên vệ sĩ phía sau.

“Gia chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”
“Giờ tôi và Lưu Điềm sẽ làm theo lời ông nói, là cút khỏi Yên Đô, cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa.”
“Chúng tôi đi ngay đây!”
Tôn Quảng vội nói rồi xoay người định rời đi.

“Giờ ông muốn đi đã quá muộn rồi!”
Tôn Húc lạnh lùng nói, rồi vung tay lên: “Các cậu ra tay đi!”
Rất nhanh, hai tiếng hét thảm thiết vang lên trước cửa khách sạn Yên Đô vắng tanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui