Dương Chấn bình tĩnh, còn nở nụ cười hờ hững, nhưng bàn tay đang nắm chặt Tống Hoa Nghĩa bỗng dùng sức.
Từ nhỏ Tống Hoa Nghĩa đã được thầy võ đạo nổi tiếng chỉ dạy, là cường giả đứng đầu trong thế hệ trẻ Yên Đô.
Bản thân anh ta lại là cậu cả nhà họ Tống, dù thật sự có người trẻ có thực lực mạnh hơn anh ta, cũng không biểu hiện ra.
Nên Tống Hoa Nghĩa luôn cho rằng trong thế hệ người trẻ tuổi, không có ai là đối thủ của anh ta.
Lúc anh ta định dạy bảo Dương Chấn một chút, thì một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bỗng truyền tới từ tay Dương Chấn.
Tống Hoa Nghĩa nhất thời biến sắc, anh có ảo giác, tay mình sắp bị bóp nát rồi.
Đồng thời, trong lòng anh cũng nổi lên sóng to gió lớn, không ngờ trông Dương Chấn còn trẻ hơn anh mấy tuổi, mà lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy.
Trước mặt Dương Chấn, anh có cảm giác ngưỡng mộ như gặp nhân vật cao quý.
“Anh Dương, có phải chúng ta hơi nhiệt tình rồi không?”
Tống Hoa Nghĩa cố nén nỗi đau từ lòng bàn tay, mặt vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Dương Chấn ẩn ý nói: “Hình như anh Tống nhiệt tình hơn tôi thì phải?”
Nói xong, anh liền buông tay ra.
Tần Nhã đứng bên cạnh không phát hiện ra điều gì, chỉ cảm thấy đoạn đối thoại của hai người có ẩn ý.
“Tôi muốn mời anh Dương ăn cơm, không biết anh Dương có rảnh không?” Tống Hoa Nghĩa cười hỏi.
Dương Chấn không hề do dự nói: “Thời gian, địa điểm?”
“Bảy giờ tối nay, ở nhà hàng Kim Thủy Uyển.” Tống Hoa Nghĩa nói.
“Được, buổi tối gặp lại.”
Dương Chấn gật đầu, lúc này Lạc Khải đã quay lại sau khi giải quyết xong thủ tục khu đất ở vùng ngoại ô phía Nam.
Tống Hoa Nghĩa nhìn Lạc Khải, rồi nói sâu xa: “Tổng giám đốc Khải thật có phúc khi có thể đi theo làm việc cho anh Dương.”
Lạc Khải không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn tự hào nói: “Tất nhiên rồi, tôi có thể đi theo cậu Dương là niềm kiêu ngạo cả cuộc đời này của tôi.”
“Anh Dương, tôi đi trước đây, bảy giờ tối nay ở Kim Thủy Uyển, không gặp không về.” Tống Hoa Nghĩa mỉm cười, rồi xoay người rời đi.
“Chủ tịch, có phải tôi đã tiết lộ điều gì không?”
Đợi Tống Hoa Nghĩa rời đi rồi, Lạc Khải mới nhận ra điều gì đó, nên lo lắng hỏi.
Dương Chấn gật đầu đáp: “Anh ta không biết quan hệ giữa chúng ta, nên mới cố ý thăm dò, câu nói ông làm việc cho tôi, đã làm anh ta sáng tỏ mọi chuyện.”
Lạc Khải nghe vậy thì tự trách, vội nói: “Chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”
Dương Chấn thờ ơ nói: “Không có gì! Giờ thân phận của tôi đã không còn gì để che giấu nữa, chúng ta đi thôi.”
Nửa tiếng sau, dưới sự dẫn dắt của Lạc Khải, Dương Chấn nắm tay Tần Nhã, đi thẳng lên tầng cao nhất tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn.
Trên đường đi, rất nhiều người ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Khải dẫn theo đôi nam nữ trẻ.
Có thể để cho Lạc Khải tiếp đãi như vậy, chỉ có thể là thanh niên truyền kỳ đứng sau tập đoàn Nhạn Chấn.
“Chủ tịch, cuối cùng chúng ta cũng lấy được khu đất vùng ngoại ô phía Nam, tôi đã sớm chuẩn bị ổn thỏa kế hoạch hạng mục về việc thành lập Cửu Châu Thành, tiếp theo, tôi sẽ tiến hành thúc đẩy hạng mục bằng tốc độ nhanh nhất.”
Đi tới văn phòng tầng cao nhất, Lạc Khải kích động nói.
Dương Chấn khẽ gật đầu nói: “Tôi rất xem trọng hạng mục này, tiếp theo, việc thành lập Cửu Châu Thành sẽ là chuyện quan trọng nhất trong tập đoàn Nhạn Chấn.”
Lạc Khải vội bảo đảm: “Chủ tịch cứ yên tâm, trong vòng ba năm, tôi bảo đảm sẽ xây xong Cửu Châu Thành ở vùng ngoại ô phía Nam.”
Dương Chấn lắc đầu nói: “Tôi không chỉ muốn một tòa thành ở vùng ngoại ô phía Nam, mà là chín tòa thành ở Cửu Châu, hơn nữa việc xây dựng phải tiến hành đồng thời, trong vòng ba năm, tôi muốn nhìn thấy chín Cửu Châu Thành hoàn chỉnh.”
Lạc Khải nghe vậy thì nhất thời cả kinh: “Chủ tịch, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên xây dựng một tòa thành trước, đợi tòa thành ở Yên Đô thành công rồi, chúng ta hẵng xây dựng mấy chỗ khác.”
“Chín tòa thành phải cùng tiến hành.” Dương Chấn kiên định.
Lạc Khải không kiên trì nữa, mà thầm cảm động, Dương Chấn rất tin tưởng ông, nên mới để ông cùng xây dựng chín tòa thành.
Đồng thời, gánh nặng trên vai ông cũng lớn hơn.
Ông biết rất rõ, một khi Cửu Châu Thành thành công, thì nơi đó sẽ nổi tiếng toàn bộ Cửu Châu, đồng thời giá trị chín tòa thành cũng sẽ đạt tới đỉnh cao.
Mặc dù Tần Nhã không biết hạng mục cụ thể của Cửu Châu Thành, nhưng từ cuộc đối thoại giữa Dương Chấn và Lạc Khải, cô có thể cảm nhận được đây là một hạng mục công trình khổng lồ.
Trong lòng cô tràn đầy khiếp sợ, đến giờ, cô mới nhận ra, Dương Chấn còn giàu có hơn cô nghĩ.
Hôm nay anh mới bỏ ra 21.
tỷ để mua lại khu đất hơn trăm mẫu ở ngoại ô phía Nam, thế mà kế tiếp đã muốn xây dựng tòa thành, hơn nữa không chỉ một tòa, mà là chín tòa.
Tần Nhã đã đoán ra được, một khi xây dựng chín tòa thành, sẽ gây ra cơn chấn động lớn thế nào.
Đến lúc đó, e rằng giá trị bản thân của Dương Chấn sẽ tăng vọt.
Kế tiếp, Dương Chấn lại sắp xếp một số công việc cho Lạc Khải, rồi mới dẫn Tần Nhã rời đi.
“Ông xã, hôm nay anh dạy em cách nhận biết con người, rồi dẫn em đến tập đoàn Nhạn Chấn, còn bàn bạc hạng mục Cửu Châu Thành với tổng giám đốc Lạc trước mặt em nữa, chắc phải có lý do gì đúng không?” Tần Nhã bỗng lên tiếng hỏi.
Dương Chấn không hề che giấu, mà gật đầu, vừa lái xe vừa nói: “Em là vợ anh, nên giờ mọi thứ mà anh có đều thuộc về tài sản chung của chúng ta.”
“Lúc nãy em cũng nghe thấy rồi đó, kế tiếp, Lạc Khải sẽ phải phụ trách việc xây dựng Cửu Châu Thành, nên anh hy vọng em có thể từ từ tiếp quản tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Rồi một ngày nào đó, tập đoàn Nhạn Chấn cũng sẽ giao vào tay em.”
Dương Chấn chân thành nói, rõ ràng anh đã sớm có dự định.
Tần Nhã thầm kinh ngạc, cô không ngờ, Dương Chấn lại định giao tập đoàn Nhạn Chấn cho cô quản lý.
Với cô, tập đoàn Nhạn Chấn là một quái vật khổng lồ.
“Dương Chấn, có phải anh đang nói đùa với em đúng không?”
Tần Nhã ngạc nhiên nói: “Em có thể quản lý tốt tập đoàn Tam Hòa, đã thỏa mãn lắm rồi, nếu anh giao tập đoàn Nhạn Chấn cho em, em sợ em sẽ phá hủy nó, nói thế nào, đây cũng là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh trên cõi đời này.”
Dương Chấn khẽ lắc đầu nói: “Có anh ở đây rồi, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ ngày càng phát triển, với tài năng kinh doanh của em, chắc chắn tập đoàn Nhạn Chấn sẽ phát triển nhanh chóng.”
Thấy Dương Chấn nghiêm túc như vậy, Tần Nhã cũng rất động lòng, cô sáng lập tập đoàn Tam Hòa khi còn học đại học, đã đủ cho thấy, cô có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh.
Chỉ là quãng đường đi đều dựa vào một mình cô, chứ không có ai dẫn dắt cô cả.
Tập đoàn Nhạn Chấn là công ty đứng đầu trong nước, nên sở hữu rất nhiều người có năng lực, nếu Tần Nhã tiến vào tổng bộ, nhất định sẽ ngày càng ưu tú.
“Ngoài em ra, anh còn định để ba và Yên tiến vào tổng bộ luôn, giao tập đoàn cho cả nhà em, anh mới có thể yên tâm được.”
Dương Chấn bỗng nói tiếp.
Với Tần Nhã, Tần Đại Quang và Tần Yên là người thân mà cô không thể dứt bỏ được trong cuộc đời này, nếu thật sự tiến vào tổng bộ, thì cô phải ở lại Yên Đô.
Nếu Tần Đại Quang và Tần Yên vẫn ở Giang Châu, thì bọn họ sẽ khó mà gặp nhau lần nữa.
Tần Nhã cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn hỏi: “Anh giúp em giành lấy tập đoàn Tam Hòa, rồi sắp xếp Yên phụ tránh chi nhánh tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, còn cho ba em làm quản lý Long Hà Kiến Tài, là vì ngày hôm nay đúng không?”
Dương Chấn không hề phủ nhận, mà cười đáp: “Ngoài ba người ra, anh còn có thể tin tưởng vào ai nữa?”
Trong lòng Tần Nhã cảm động, cô biết rõ, anh tin tưởng cả nhà cô đến cỡ nào, mới để ba người cùng tiến vào tổng bộ.
“Dù gì anh cũng giao chuyện của ba và Yên cho em rồi đấy.” Dương Chấn lại cười nói.
“Vâng, chủ tịch, thuộc hạ bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Tần Nhã nghiêm túc đáp.
Dứt lời, cô không khỏi bật cười, Dương Chấn cũng cười lớn.
Buổi chiều, Dương Chấn ở nhà nghỉ ngơi cùng Tần Nhã, đến bảy giờ tối, anh dẫn cô tới nhà hàng Kim Thủy Uyển.
Mặc dù Tống Hoa Nghĩa chỉ mời Dương Chấn, nhưng để an toàn, anh vẫn dẫn Tần Nhã theo.
Kim Thủy Uyển là nhà hàng năm sao đứng đầu Yên Đô, đến khi Dương Chấn và Tần Nhã tới, thì trước cửa đã đậu đầy các loại xe sang.
“Anh Dương! Cô Tần!”
Hai người vừa bước xuống xe, thì giọng nói quen thuộc đã vang lên ở phía sau.
Là Tống Hoa Nghĩa, anh ta cũng vừa xuống xe.
Nhưng anh ta không tới một mình, phía sau anh ta còn có mấy nam nữ trẻ..