Dương Chấn cũng không ngờ Tống Hoa Nghĩa sẽ điều tra anh.
Nhưng cho dù có biết thì cũng không sao.
Trừ khi là những người có thể tiếp xúc đến cấp bậc như Dương Chấn, nếu không thì cho dù có điều tra được sâu hơn thì nhiều nhất cũng chỉ nhận được câu trả lời “là chuyện bí mật”.
Nghĩ chắc cho dù Tống Hoa Nghĩa có mối quan hệ sâu rộng đến cỡ nào thì cũng không thể nào có khả năng điều tra được thân phận thật sự của Dương Chấn.
Vừa về đến nhà, Tần Nhã lập tức gọi điện thoại video cho Tần Yên ngay lập tức.
“Mẹ!”
Đầu dây bên phía Tần Yên vừa được kết nối, lập tức xuất hiện một gương mặt đáng yêu.
“Tiếu Tiếu, mấy hôm nay con có nghe lời dì không?”
Thấy con gái, Tần Nhã cười dịu dàng, sâu trong ánh mắt còn có vẻ nhớ nhung nồng đậm.
Cho dù mới đến Yên Đô được hai ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô xa Tiếu Tiếu lâu như thế.
“Tiếu Tiếu rất nghe lời, rất là ngoan.”
Tiếu Tiếu vội vàng nói, cô bé được nhìn thấy mẹ, cũng cảm thấy rất vui.
“Nghe lời là giỏi, chờ ba và mẹ giải quyết công việc ở đây xong, ba mẹ về chơi với con nha?”
Tần Nhã cười nói.
Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu: “Ba mẹ cứ yên tâm đi! Tiếu Tiếu lớn rồi, sẽ không làm phiền ba mẹ đâu, ba mẹ cứ yên tâm mà đi làm.”
Thấy con gái ngoan ngoãn như thế, Tần Nhã rất vui vẻ và yên tâm.
“Tiếu Tiếu, có nhớ ba không?”
Lúc này, Dương Chấn ra khỏi phòng vệ sinh, cười ha hả xuất hiện trước ống kính.
“Ba!”
Tiếu Tiếu nhìn thấy Dương Chấn, kích động kêu lên rồi đáp: “Tiếu Tiếu nhớ ba!”
Nghe con gái nói thế, Dương Chấn cười thật tươi.
Hai vợ chồng cười nói với Tiếu Tiếu một lúc, mới dặn dò Tiếu Tiếu đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Tần Yên cũng xuất hiện trọng ống kính, cười nói: “Chị, anh rể, hai người có cô con gái ngoan ghê!”
“Thật ra thì ngày hôm qua đi học về nhà, thấy hai anh chị không có ở nhà, con bé đã rất nhớ hai người rồi.”
“Buổi tối lúc đi ngủ mới nói với em, cô bé nhớ hai người, nhưng lại rất mạnh mẽ mà nói với em, ba mẹ bận công việc, cô bé không trách hai người.”
Nghe Tần Yên nói thế, hai vợ chồng đột nhiên yên lặng, trong mắt đầy vẻ áy náy và tự trách.
“Được rồi, hai người đừng có trưng cái mặt như có lỗi với Tiếu Tiếu lắm, có thể làm con gái của hai người, Tiếu Tiếu đã rất hạnh phúc rồi.”
Tần Yên không muốn tạo thêm gánh nặng cho hai vợ chồng, cười nói: “Không phải chỉ mới không gặp nhau hai ngày thôi sao?
Chờ sau này Tiếu Tiếu lớn lên đi học đại học, rồi lập gia đình, sao hai người sống nổi đây?”
Cho dù là đang an ủi hai người, nhưng trong lòng Dương Chấn và Tần Nhã lại càng khó chịu.
“Được rồi được rồi, xem hai người đau lòng đến cỡ nào kìa, không nói chuyện của Tiếu Tiếu nữa, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi.”
Tần Yên vội vàng dời đề tài: “Hiện tại công ty con của Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu đã lấy lại các nghiệp vụ liên quan của hai tỉnh Giang Châu và Nam Dương rồi.”
“Cho dù chỉ là công ty con, nhưng tiền lời đã chiếm giữ một phần năm công ty chính, nếu tiếp tục phát triển với tốc độ này, không bao lâu, công ty con cũng có thể thành lập một công ty lớn mới.
“Anh rể, nếu không anh lại thành lập một công ty mới đi, em quản lý giúp anh cho?”
Dương Chấn cười: “Em thích quản lý đến vậy sao?”
Tần Yên cực kỳ đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh cũng không nhìn xem em là ai? Bây giờ em chính là tổng giám đốc đẹp nhất Giang Nam, chị của em cũng cũng mới là tổng giám đốc đẹp nhất Giang Châu mà thôi, tính ra em còn cao cấp hơn chị em nữa đấy.”
Rất nhiều người đều gọi gộp hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương thành Giang Nam.
Thấy Tần Yên đắc ý như thế, Tần Nhã tức giận nói: “Bây giờ em giỏi rồi, làm chị cũng không so được với em.”
“Ha ha…”
Mọi người cười phá lên.
“Vốn anh còn định giao toàn bộ Giang Châu cho em phụ trách thì có tạo áp lực quá lớn cho em hay không, bây giờ xem ra là anh nghĩ quá nhiều rồi.” Dương Chấn cười nói.
“Sao có thể chứ? Em còn cảm thấy chưa đủ tính thách thức.” Tần Yên đáp lời.
Ai ngờ, Tần Yên vừa nói xong, Dương Chấn lập tức nói: “Nếu đã thế, vậy quyết định dứt khoát đi, em và ba, còn có Nhã cũng nhau đến trụ sở chính của Tập đoàn Nhạn Chấn giúp anh.”
“Trong khoảng thời gian ngắn nhất, hai người mau tìm một người nối nghiệp thích hợp để thay thế vị trí cho hai người.”
Lúc này Dương Chấn quyết định.
“Anh rể, em chỉ nói chơi thôi, anh không cần vì thỏa mãn sở thích quản lý của em mà dung túng em như thế, nếu không em yêu anh thì biết ăn nói sao với chi em đây?”
Tần Yên kinh ngạc, nửa đùa nửa thật nói.
Tần Nhã trợn mắt nhìn Tần Yên: “Chỉ cần em cướp được thì chị tặng miễn phí cho em.”
Tần Yên cười đễu: “Vậy em không khách sáo đâu, hì hì!”
Tần Nhã rất thân thiết với Tần Yên, chút đùa giỡn này cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chị em.
“Nói đùa thì đùa, lúc nãy anh rất nghiêm túc, em cũng nói với ba đi, sớm bắt tay vào sắp xếp công việc, chuẩn bị đến trụ sở chính của Tập đoàn Nhạn Chấn.”
Dương Chấn không yên tâm, lại dặn dò.
“Anh rể yên tâm đi, em đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi, cho nên ngay từ lúc bắt đầu cũng đã bồi dưỡng người nối nghiệp xong xuôi, chỉ cần anh không có ý kiến gì, em có thể giao lại công việc bất cứ lúc này.”
Tần Yên cũng nghiêm túc.
Dương Chấn gật đầu: “Em đã sắp xếp thì anh đương nhiên là yên tâm rồi.”
Hai chị em lại trò chuyện thêm, Dương Chấn bước sang một bên, gọi điện thoại: “Ông sắp xếp thêm ba chức vụ quản lý cấp cao đi.”
“Vâng, chủ tịch!”
Lạc Khải lập tức trả lời, lại nói tiếp: “Chủ tịch, tôi muốn báo cáo với cậu một chuyện, Tống Hoa Nghĩa của nhà họ Tống đáng điều tra anh.”
Dương Chấn nhíu mày, cho dù không quan tâm chuyện người khác điều tra anh, nhưng anh rất khó chịu khi bị điều tra.
“Cứ để anh ta điều tra!” Dương Chấn lạnh nhạt đáp.
“Vâng!”
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Nhã ra khỏi nhà từ sớm.
Cho dù cô đã quyết định vào Tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng dù sao Tập đoàn Tam Hòa cũng là công ty do tự tay cô sáng lập, lần này đến Yên Đô vốn là vì muốn khai thác thị trường Yên Đô.
Cho dù vào Tập đoàn Nhạn Chấn thì cô cũng phải sắp xếp xong xuôi chuyện của Tập đoàn Tam Hòa.
Dương Chấn lại đến Tập đoàn Nhạn Chấn, trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Lạc Khải đứng trước mặt Dương Chấn, dùng hai tay đưa tập hồ sơ lên: “Chủ tịch, đây là thư mời nhận chức mà tôi dùng danh nghĩa của trụ sở chính soạn ra, anh nhìn xem thử, nếu không có vấn đề gì, chỉ cần anh ký tên vào là có thể đưa ra bất cứ lúc nào.”
Dương Chấn cầm hồ sơ xem, nhưng không bao lâu sau, anh nhíu mày lại.
Thấy Dương Chấn nhíu mày, Lạc Khải đột nhiên căng thẳng.
“Ai nói với ông là tôi muốn giáng chức ông?”
Dương Chấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Khải, mặt đầy vẻ khó chịu, tiện tay xé nát tập hồ sơ giáng chức Lạc Khải đi.
“Chủ tịch, tôi…”
Lạc Khải sợ hãi, vừa định giải thích đã nghe Dương Chấn nói: “Tôi đã nói với ông ngay từ đầu rồi, nếu tôi để ông làm tổng giám đốc của Tập đoàn Nhạn Chấn, đó là tôi tin tưởng ông.”
“Tát cả những thứ này đều do ông dùng chính khả năng và lòng trung thành của ông để đổi lấy, hơn nữa, tôi đã bao giờ xem ông là cấp dưới chưa?”
“Tôi bảo ông sắp xếp thêm ba vị trí quản lý cấp cao cũng không phải là vì muốn giáng chức ông, sau này, ông vẫn là tổng giám đốc của Tập đoàn Nhạn Chấn, bây giờ là thế, sau này vẫn thế.”
Thấy Lạc Khải hoảng sợ, Dương Chấn lại không nỡ trách mắng tiếp, giọng mềm đi rất nhiều, nói: “Ngay từ giây phút tôi cử ông đến Yên Đô, tôi đã xem ông là anh em của tôi.”
Nghe Dương Chấn nói thế, Lạc Khải đỏ mắt, trong lòng vô cùng cảm động, đặc biệt là cái câu “xem ông là anh em”, càng làm ông xúc động muốn khóc..