Chàng Rể Chiến Thần


Lúc này Tào Huy đã vô cùng tức giận, anh đã ưng miếng đất này từ rất lâu, nếu không phải bỏ lỡ cuộc đấu giá, làm gì còn đến lượt người khác.

Hôm nay mới rảnh rỗi đến Yên Đô, chuẩn bị lấy lại miếng đất này, nhưng không ngờ lại gặp phải một người thanh niên không biết phải trái gì ở đây.

Quan trọng nhất là người đó còn có thực lực vô cùng mạnh mẽ, đã liên tiếp đánh ba người của anh.

Nghe Tào Huy tức giận hét to, Dương Chấn ngừng chân lại, xoay người nhìn Tào Huy, hài hước hỏi: “Anh có chắc là anh có thể giữ tôi ở lại không?”
Bên cạnh Tào Huy còn sáu vệ sĩ, nhưng sức chiến đấu Dương Chấn vừa mới thể hiện ra khi nãy đã hoàn toàn làm họ hoảng sợ.

Bọn họ biết rất rõ, cho dù sáu người hợp tác với nhau cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn.

Tào Huy bị cơn giận làm mụ mị đàu óc, bây giờ nghe Dương Chấn hỏi thế, lại nhớ đến chuyện Dương Chấn đánh bại hai vệ sĩ của anh dễ dàng như trở bàn tay, anh mới ý thức được, người thanh niên này cũng không dễ đối phó như thế.

“Anh là người mua lại mảnh đất này?”
Tào Huy phản ứng rất nhanh, thu đi vẻ kiêu căng phách lối, trầm giọng hỏi.

“Không sai!” Dương Chấn thành thật đáp.

“Nghe nói anh mua mảnh đất này với giá hai mươi mốt nghìn tỷ, bây giờ tôi cho anh hai mươi tư nghìn tỷ, anh bán mảnh đất này lại cho tôi.”
Tào Huy nói.

Dương Chấn nhìn Tào Huy bằng vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, lúc nãy người này còn rất phách lối, sao lại lùi bước nhanh như thế?
“Không bán!”

Dương Chấn lạnh nhạt trả lời.

“Hai mươi bảy nghìn tỷ!” Tào Huy cắn răng.

Dương Chấn cười nhạt, lắc đầu, thậm chí còn lười trả lời.

“30..

tỷ!” Tào Huy lại tăng giá.

Nếu người khác mua được mảnh đất này, Tào Huy ra giá ba mươi nghìn tỷ, chắc chắn sẽ đồng ý bán lại.

Dù sao giá khởi điểm của mảnh đất này cũng chỉ có sáu nghìn tỷ, dùng mươi lăm nghìn tỷ để đi khai thác, gần như không lời được đồng nào.

Nếu như thật sự bán được với giá ba mươi nghìn tỷ, vậy thì lời hơn nhiều so với việc để họ tự đi khai thác.

Nhưng Dương Chấn không phải người bình thường, trong tay anh, giá trị trong tương lai của mảnh đất này chắc chắn không chỉ có ba mươi nghìn tỷ.

Chuyện làm Tào Huy tức giận là, anh đã ra giá thêm chín nghìn tỷ vào giá gốc hai mươi mốt nghìn tỷ rồi, nhưng Dương Chấn vẫn từ chối không muốn bán lại.

“Anh đừng có quá đáng!”
Tào Huy vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mảnh đất này nhiều nhất chỉ đáng giá mươi lăm nghìn tỷ, tôi cho anh ba mươi nghìn tỷ, đã gấp đôi giá trị thật, anh còn chưa biết đủ sao?”
“Đừng quên, tôi đại diện cho Vương tộc đến mua mảnh đất này, ba mươi nghìn tỷ là giá cao nhất mà Vương tộc có thể đưa ra, nếu anh bán cho Vương tộc, sẽ trở thành bạn của Vương tộc.”
“Nếu anh không bán thì sẽ trở thành kẻ thù của Vương tộc, chắc anh cũng biết rất rõ hậu quả khi làm kẻ thù với Vương tộc.”

Ánh mắt Tào Huy đầy vẻ uy hiếp, giọng điệu vô cùng ngang ngược.

.

Kiếm Hiệp Hay
Thân là con cháu của Vương tộc, ngang ngược mới phù hợp với khí chất của bọn họ.

Dương Chấn không giận mà lại bật cười: “Kẻ thù? Tùy anh!”
Vừa nói xong, anh lập tức xoay người đi mất.

Mặt Tào Huy lập tức cứng đờ, anh không ngờ anh đã đồng ý cho Dương Chấn ba mươi nghìn tỷ để mua lại mảnh đất ngoại ô phía Nam này mà Dương Chấn lại không bán.

Càng không ngờ Dương Chấn thậm chí còn không thèm nể mặt Vương tộc, thậm chí còn không sợ lời đe dọa của Vương tộc.

Lần này, anh không cản lại, trơ mắt nhìn Dương Chấn rời đi.

“Đi điều tra cho tôi, rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Lại dám xem thường uy nghiêm của Vương tộc!”
Mãi đến khi Dương Chấn leo lên xe đi mất, Tào Huy mới nghiến răng nghiến lợi nói.

“Giáo sư Đỗ, xin lỗi, để bà phải chờ lâu.”
Vừa lên xe, Dương Chấn lập tức xin lỗi giáo sư Đỗ.


Giáo sư Đỗ khẽ lắc đầu, trên mặt có chút lo lắng: “Mảnh đất này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Bà cứ yên tâm đi, mảnh đất này là do tôi đích thân đấu giá thắng được trong buổi đấu giá do chính phủ cử hành, có thể lên trang web chính phủ để kiểm tra bây giờ mảnh đất này thuộc về ai.”
Dương Chấn mỉm cười nói.

Lạc Khải cũng vội vàng nói: “Giáo sư, bà cứ yên tâm đi, mảnh đất này là do tôi và chủ tịch đến buổi đấu giá đấu giá thắng được, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lúc này, giáo sư Đỗ mới yên tâm, nhưng vẻ mặt vẫn có hơi lo lắng, nói: “Đắc tội Vương tộc cũng không phải là chuyện tốt gì, hai người cũng nên cẩn thận.”
“Cảm ơn giáo sư Đỗ đã nhắc nhở, bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này.” Dương Chấn cam đoan.

Xe chạy băng băng, theo yêu cầu của giáo sư Đỗ, đưa bà về đến nhà.

Bà đã quyết định về nhà sửa soạn đồ đạc xong, buổi chiều lập tức chạy đến mảnh đất ngoại ô phía Nam dựng lều ở tạm.

Trên đường quay về, Dương Chấn dặn dò: “Cho dù như thế nào, nhất định phải bảo đảm việc ăn ở của giáo sư Đỗ, bây giờ ông về công ty sắp xếp trước, nếu giáo sư Đỗ đã kiên quyết hôm nay phải đến ngoại ô phía Nam ở, vậy chiều nay phải chuẩn bị để tổ dự án đến ngoại ô phía Nam, phối hợp công việc với giáo sư Đỗ.”
“Được!”
Lạc Khải vội vàng trả lời.

Dương Chấn không quay về Tập đoàn Nhạn Chấn, sau khi chia tay với Lạc Khải thì lập tức về nhà.

Còn lời đe dọa của Vương tộc, anh hoàn toàn không xem nó ra gì.

Bảy giờ tối, Tần Nhã mệt mỏi quay về nhà.

Thấy vợ vất vả như thế, Dương Chấn có hơi đau lòng.

“Nếu không, đợi giao hết tất cả công việc trong tay xong, chúng ta về hưu dưỡng lão, anh dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới được không?”
Dương Chấn vừa xoa huyệt thái dương cho Tần Nhã, vừa dịu dàng nói.


Tần Nhã liếc anh, tức giậnn nói: “Chúng ta còn chưa đến ba mươi tuổi mà anh đã muốn về hưu rồi à?”
“Không phải chúng ta đã độc lập tài chính rồi sao? Cần gì phải vất vả như thế nữa?” Dương Chấn cười nói.

“Vậy cũng không được, nếu như về hưu sớm như thế, chờ sau này chúng ta già rồi thì còn biết phải trải qua tuổi già như thế nào nữa?” Tần Nhã hỏi.

“Anh và em đi nhảy quảng trường.” Dương Chấn cười nói.

Tần Nhã ghét bỏ: “Em không thèm nhảy quảng trường với anh đâu!”
Hai người trò chuyện một lúc, Tần Nhã nói: “Đúng thật là có quan hệ chuyện gì cũng dễ hết! Hôm nay em không chỉ bàn xong chuyện hợp tác với nhà họ Hoàng, còn nói xong chuyện hợp tác với nhà họ Tôn nữa.”
“Nếu như anh không ngại thì em còn sẽ giành quyền hợp tác với gia tộc Vũ Văn và nhà họ Diệp nữa, như vậy, chờ đến khi tập đoàn Tam Hòa đến Yên Đô, lập tức có thể hợp tác với bốn gia tộc giàu có của Yên Đô rồi.”
“Em tin chắc, không bao lâu nữa, tập đoàn Tam Hòa cũng có thể theo sát nhịp bước của Tập đoàn Nhạn Chấn, phát triển trở thành công ty lớn đứng đầu Yên Đô.”
Tần Nhã càng nói lại càng hưng phấn.

Dương Chấn không biết làm sao, thật ra anh không muốn thấy Tần Nhã cực khổ như vậy, bây giờ anh đã có quá nhiều, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống cùng Tần Nhã.

Nhưng Tần Nhã lại đầy hy vọng đối với công việc, anh không nỡ dập tắt lòng nhiệt tình của Tần Nhã đối với công việc.

“Anh đương nhiên không để ý rồi, bọn họ có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa thì cũng là vinh hạnh của bọn họ.” Dương Chấn nói.

Tần Nhã liếc Dương Chấn, trong mắt cô, tập đoàn Tam Hòa chỉ là một công ty nhỏ, có thể hợp tác với Yên Đô Bát Môn thì tập đoàn Tam Hòa đã lời to rồi.

Nhưng cô không biết, nếu công khai thân phận thật sự của Dương Chấn ra ngoài, đến lúc đó không chỉ Yên Đô Bát Môn, thậm chí các gia tộc giàu có khác trên thế giới cũng đều sẽ chủ động xin hợp tác với Dương Chấn.

Hai người đang hưởng thụ thời gian rãnh rỗi sau giờ làm việc, điện thoại của Dương Chấn đột nhiên vang lên.

Thấy dãy số gọi đến, Dương Chấn nhíu mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận