Chàng Rể Chiến Thần


“Chồng à, điện thoại của ai vậy? Sao anh không nghe?”
Thấy Dương Chấn không nghe máy, Tần Nhã nghi hoặc hỏi.

“Là Tống Hoa Nghĩa.”
Dương Chấn đáp lại, lúc này mới nghe máy.

Lập tức thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ loa điện thoại: “Anh Dương, mau ra đây đi, tôi đã đứng ở cửa nhà anh rồi, đưa anh đến một nơi vui lắm.”
Nghe vậy, Dương Chấn nhíu mày.

Anh không hề nói cho Tống Hoa Nghĩa biết anh ở đâu, nếu đối phương đã biết, hiển nhiên là đã điều tra anh.

“Tối nay tôi còn có chuyện khác, không ra ngoài nữa.” Dương Chấn nhàn nhạt nói.

“Anh Dương, anh như vậy cũng thiếu nghĩa khí quá rồi đó! Tôi đã đứng ở cửa nhà anh rồi, còn muốn tiện thể giới thiệu cho anh mấy người bạn nữa đó.” Tống Hoa Nghĩa cười nói.

Dương Chấn do dự một lúc rồi nói: “Được, giờ tôi sẽ ra!”
Anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc đối phương muốn chơi trò gì với anh.

“Được, tôi ở ngoài đợi anh!” Tống Hoa Nghĩa nói xong thì cúp máy.

“Chồng, anh muốn ra ngoài à?”
Tần Nhã ở bên cạnh Dương Chấn, nội dung trong điện thoại cô cũng nghe được rồi.

Dương Chấn gật đầu: “Em ở nhà một mình không sao chứ?”
“Không sao, anh đi đi! Em sẽ gọi video cho Tiếu Tiếu một lúc.” Tần Nhã mỉm cười nói.

Vừa ra khỏi nhà thì anh đã nhìn thấy một chiếc Pagani màu đen đang đỗ trước cửa, Tống Hoa Nghĩa đang đứng bên cạnh xe hút thuốc.

Thấy Dương Chấn xuất hiện, anh ta vội vàng tiến tới, cười nói: “Anh Dương, đến thẳng nhà anh tìm anh, anh không để bụng chứ?”
Dương Chấn nhàn nhạt nhìn Tống Hoa Nghĩa, nói: “Tôi không thích người khác điều tra tôi.”
Nghe vậy, Tống Hoa Nghĩa hơi ngơ ra, rồi vội giải thích: “Anh Dương đừng hiểu nhầm, chỉ là ngôi biệt thự mà anh sống là do nhà họ Tống khai thác, bởi vì giá cả đắt đỏ, mãi cũng không bán ra được, vì vậy lúc anh vừa mua, tôi đã biết đó là anh rồi.”
Dương Chấn khẽ gật đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, rồi lên xe cùng Tống Hoa Nghĩa: “Muốn đi đâu?”
Tống Hoa Nghĩa không đưa theo tài xế, đích thân lái xe, cười một cách bí ẩn: “Đừng vội, đợi anh đi rồi thì sẽ biết thôi.”
Chiếc xe lăn bánh trên đường, Tống Hoa Nghĩa không hề huênh hoang như những cậu ấm nhà giàu khác, trên đường đi vô cùng quy củ, không lái quá tốc độ, cũng không vượt đèn đỏ.

Hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa một club.

“Club Hoàng Kim!”
Sau khi xuống xe, Dương Chấn đã nhìn thấy mấy chữ lớn tạo bằng đèn LED nơi cửa ra vào.

“Đây là club hàng đầu của Yên Đô, các hạng mục giải trí trong đó không thiếu một thứ gì cả.”
“Anh nhất định đừng xem thường club bé nhỏ này, nghe nói lợi nhuận mỗi năm đều trên vài chục nghìn tỉ.”
“Chỉ mỗi tấm thẻ hội viên tối cao trong tay tôi này thôi, tiền phí mỗi năm đã là một trăm năm mươi tỉ rồi.”
“Yên Đô Bát Môn, gần như mỗi một gia tộc đều sẽ có bốn năm tấm thẻ hội viên tối cao như vậy.”
“Tám gia tộc lớn là đã có khoảng sáu nghìn tỉ tiền phí hội viên rồi, đây mới chỉ là hội viên ở đẳng cấp cao nhất bên dưới còn có những hội viên ở đẳng cấp khác nữa, hội phí mỗi năm cũng không ít, hội viên đồng ở đẳng cấp thấp nhất mỗi năm cũng mất mười lăm tỉ rồi.”
Tống Hoa Nghĩa vừa giải thích, vừa cùng Dương Chấn đi vào trong club.

Sau khi Dương Chấn nghe những lời Tống Hoa Nghĩa nói, sâu trong đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Một club như vậy mà mỗi năm lại có vài chục nghìn tỉ tiền lợi nhuận, quả thật khiến người khác vô cùng ngỡ ngàng.

Không thể không thừa nhận, những lời nói này của Tống Hoa Nghĩa đã khơi gợi lên sự tò mò của Dương Chấn đối với club này.

“Yên Đô Bát Môn có thể để mặc một club kiếm ăn như này sao?” Dương Chấn có chút nghi hoặc hỏi.

Tống Hoa Nghĩa cười: “Nếu tôi nói, Yên Đô Bát Môn liên hợp lại cũng không dám đắc tội với chủ nhân của club này thì sao?”
Nghe vậy, Dương Chấn càng kinh ngạc hơn.

Hiển nhân, lời Tống Hoa Nghĩa nói là thật.

Nếu không, một club mỗi năm lợi nhuận thu về hàng vài chục nghìn tỉ, sao có thể tồn tại ở Yên Đô được?
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cửa club Hoàng Kim rồi, sau khi Tống Hoa Nghĩa lấy ra tấm thẻ tối cao, lập tức có người đẹp mặc vest đồng phục đích thân tiếp đón.

“Xin hỏi hai người muốn đi tầng mấy?”
Người đẹp tiếp đón đưa hai người đến một căn phòng nhỏ, sắc mặt tươi cười chuyên nghiệp hỏi.

“Anh Dương, đi đến phòng tắm hơi trước đi, thế nào?” Tống Hoa Nghĩa hỏi.

Dương Chấn mỉm cười: “Khách theo chủ, cậu cứ sắp xếp là được.”
“Được, vậy thì lên tầng tám.” Tống Hoa Nghĩa nói.

“Vâng thưa anh Tống!” Người đẹp cung kính nói.

Đúng lúc người đẹp vừa dứt lời, Dương Chấn đột nhiên cảm nhận được căn phòng nhỏ mà bọn họ đang đứng lại đột ngột đi lên.

Cho đến giây phút này, Dương Chấn mới biết, nơi mà trông giống một căn phòng nhỏ này lại là thang máy.

Hơn nữa Tống Hoa Nghĩa chỉ nói là lên tầng tám, người đẹp tiếp đón cũng chỉ đáp một tiếng vâng, sau đó thang máy tự động đi lên.

Dương Chấn không hề nhìn thấy người đẹp ấn nút thang máy, cũng không nhìn thấy cô ta ấn máy điều khiển từ xa.

Hiển nhiên trong cái thang máy này đã lắp đặt thiết bị nghe nhìn, hơn nữa còn có người chuyên môn canh gác, sẵn sàng làm theo mọi lệnh trong thang máy bất cứ lúc nào.

Rất nhanh, thang máy đã lên đến tầng tám.

“Thưa hai anh, tôi sẽ đứng đợi ở bên này, có chuyện gì có thể lập tức dặn dò!” Người đẹp tiếp đón cười nói.

“Được!”
Tống Hoa Nghĩa nói xong thì đưa Dương Chấn vào bên trong.

Tầng tám rộng lớn lúc này chỉ có hai người Dương Chấn và Tống Hoa Nghĩa ở đó, còn có người đẹp đứng đợi ở cửa thang máy.

Tầng tám này đúng là một trung tâm tắm rửa cỡ lớn.

“Anh Dương, anh thấy nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, nhưng chỉ cần một câu nói, lập tức sẽ có người tới phục vụ, hơn nữa ai nấy cũng đều là người đẹp cực phẩm đến từ khắp mọi nơi trên thế giới.”
Tống Hoa Nghĩa nở một nụ cười mà chỉ cần là đàn ông thì sẽ hiểu, anh ta nhìn Dương Chấn hỏi: “Anh Dương có nhu cầu về phương diện này không?”
Dương Chấn lắc đầu: “Tôi thì thôi đi, cậu sao cũng được!”
“Hì hì, vậy tôi không khách sáo nữa!”
Tống Hoa Nghĩa cười nói, sau đó lập tức lên tiếng: “Cho hai cô em Đảo quốc đến đây!”
Anh ta vừa dứt lời, một loạt tiếng chân vang lên, ngay sau đó, có hai người đẹp da đen chân dài thẳng tắp khỏa thân mỉm cười bước tới.

“Anh Dương, anh cứ thoải mái nhé, có nhu cầu thì cứ lên tiếng là được, tôi vào trong thả lỏng chút đây.”
Tống Hoa Nghĩa mỗi tay ôm một người đẹp, cười híp mắt đi vào.

.

ngôn tình hài
Nói xong, không đợi Dương Chấn lên tiếng, anh ta đã nóng lòng đưa hai người đẹp vào phòng trong rồi.

Rất nhanh, trong phòng truyền đến một loạt những tiếng kêu không dành cho trẻ em.

Dương Chấn giống như là không nghe thấy gì, ung dung thư thản ngâm nước nóng.

Cho đến bây giờ anh cũng không biết Tống Hoa Nghĩa đưa anh đến nơi này để làm gì, anh chỉ cần đợi thôi là được.

Nửa tiếng sau, Tống Hoa Nghĩa vẫn chưa tận hứng đi từ trong phòng ra ngoài, cười nói: “Anh Dương, tôi lại đưa anh đến nơi khác nhé.”
Sau đó, lại khiến Dương Chấn mở mang thêm kiến thức về club Hoàng Kim.

Ở tầng tám còn có tủ quần áo xa xỉ chuyên dụng, tất cả đều là hàng xa xỉ quốc tế, hơn nữa còn đều là hàng mới hoàn toàn.

Tùy tiện chọn một bộ mang ra thị trường cũng không dưới chín con số, lúc này lại miễn phí cung cấp cho hội viên thay đổi.

Có điều nghĩ đến mức phí hội viên cao ngất ngưởng, Dương Chấn cũng hiểu được.

Anh đột nhiên hiểu ra, tại sao nơi này phí hội viên tối cao lại lên đến một trăm năm mươi tỉ rồi.

Sau đó, Tống Hoa Nghĩa lại đưa Dương Chấn đi mấy nơi vui vẻ, gần như mỗi tầng đều có những hạng mục giải trí khác nhau.

Theo cách nói của Dương Chấn, đẳng cấp càng cao thì đãi ngộ được hưởng thụ ở club Hoàng Kim càng tốt, hơn nữa cũng có thể đi được nhiều nơi hơn.

“Bây giờ, tôi đưa anh đi gặp một người bạn.”
Sau khi đi hết vài tầng, cuối cùng Tống Hoa Nghĩa cũng đưa Dương Chấn đi gặp người.

Điều khiến Dương Chấn thấy bất ngờ là, lần này thang máy không đi lên nữa mà là đi xuống thẳng tầng thấp nhất.

“Tống Hoa Nghĩa, cậu phách lối thật đấy, để tôi đợi lâu đến vậy!”
Vừa ra khỏi thang máy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Dương Chấn lập tức nhíu mày lại, vì chủ nhân của giọng nói này, anh biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui