Chàng Rể Chiến Thần


“Dương Chấn!”
Đối phương đột nhiên nhìn thấy Dương Chấn đằng sau Tống Hoa Nghĩa, đồng tử lập tức co lại, sắc mặt kinh ngạc.

“Vũ Văn Bân, anh đúng là khiến tôi tìm kiếm vất vả lắm đấy!”
Sát ý trong đáy mắt Dương Chấn lập tức lóe lên.

Anh không thể nào ngờ được, hôm nay ở đây lại có thể gặp được Vũ Văn Bân.

Từ sau lần trước khi Vũ Văn Bân được người ta cứu đi, anh vẫn luôn tìm tung tích của anh ta, chỉ là đã tìm rất lâu rồi mà không có chút manh mối nào.

Lúc này, đằng sau Vũ Văn Bân còn có một gương mặt quen thuộc nữa, chính là ông cụ mặc đồ trang Đường đã cứu anh ta ngày hôm đó.

Hiển nhiên, Vũ Văn Bân và ông cụ mặc đồ thời Đường cũng không thể ngờ tới Dương Chấn sẽ xuất hiện ở nơi này, giây phút nhìn thấy Dương Chấn, ánh mắt ông cụ mặc đồ trang Đường vô cùng trầm trọng.

“Anh Vũ Văn, anh và anh Dương quen biết nhau sao?” Tống Hoa Nghĩa cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

“Nào chỉ quen biết!”
Hai mắt Vũ Văn Bân híp lại, trong đáy mắt cũng tràn ngập sát ý.

Tuy Dương Chấn muốn giết Vũ Văn Bân, nhưng nơi này hiển nhiên không phải nơi để anh ra tay.

Bởi vì ở nơi này, Dương Chấn đã cảm giác được sự tồn tại không chút yếu thế của ông cụ mặc đồ trang Đường rồi.

Nếu đã biết Vũ Văn Bân ở đây rồi, anh còn có rất nhiều cơ hội để hỏi Vũ Văn Bân về bí mật của mẹ mình.

“Nếu đã quen biết, vậy tôi sẽ không giới thiệu nữa.”
Tống Hoa Nghĩa cười nói.

Sau đó, anh ta nói với Dương Chấn: “Anh Dương, đây mới là nơi thú vị nhất của club Hoàng Kim, tin rằng anh Dương nhất định sẽ vô cùng thích nơi này.”
Dương Chấn không nói gì, đối với sự tính toán của Tống Hoa Nghĩa anh đã rất giận rồi.

Anh không tin Tống Hoa Nghĩa thật sự không biết thân phận của anh, nếu đã biết, vậy cũng sẽ biết rõ quan hệ giữa Dương Chấn và Vũ Văn Bân.

Nếu đã như vậy, Tống Hoa Nghĩa còn đưa anh đến đây, hiển nhiên là muốn anh đấu đá với Vũ Văn Bân.

“Dương Chấn, cậu có biết, đây là nơi nào không? Dám đến đây, cậu không sợ chết ở đây à?” Vũ Văn Bân híp mắt nói, giọng nói tràn ngập sự uy hiếp.

Dương Chấn cười khẩy: “Dương Chấn tôi muốn rời đi, ai có thể cản được?”
“Vẫn ngông cuồng như trước kia nhỉ, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng ở club Hoàng Kim, cường giả có thực lực như cậu không ít đâu.” Vũ Văn Bân nói.

“Vậy sao?” Dương Chấn cười khẩy.

Gặp lại kẻ thù, ánh mắt đỏ rực.

Chỉ là, Dương Chấn che giấu sát ý của mình rất tốt, còn Vũ Văn Bân đã không thể kiềm chế nổi cơn giận nữa rồi, lúc nhìn Dương Chấn, hận không thể lập tức ra tay.

“Vũ Văn Bân, anh có chút không để tôi vào trong mắt quá rồi đó?”
Tống Hoa Nghĩa đột nhiên tiến lên phía trước, khác với thái độ khách khí với Vũ Văn Bân trước đó, lạnh lùng hỏi.

“Tống Hoa Nghĩa, đây là ân oán giữa tôi và Dương Chấn, tôi khuyên cậu đừng nên nhúng tay vào thì hơn, nếu không rước họa vào thân, liên lụy nhà họ Tống, thì lợi bất cập hại đấy.”
Vũ Văn Bân híp mắt cười nói, như là chó cậy gần nhà.

Hai mắt Tống Hoa Nghĩa híp lại: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Uy hiếp?”
Vũ Văn Bân cười lớn: “Nếu cậu muốn coi là uy hiếp thì cứ coi là vậy đi!”
“Tốt! Rất tốt!”
Tống Hoa Nghĩa không giận mà còn bật cười: “Vũ Văn Bân, tôi có lòng tốt giới thiệu anh Dương cho anh làm quen, không ngờ anh còn đối xử với bạn tôi như vậy, nếu đã thế, tình bạn giữa chúng ta cũng chỉ đến đây thôi.”
“Tống Hoa Nghĩa, cậu là cái thá gì? Vậy mà cũng có tư cách xưng anh em với tôi?”
Vũ Văn Bân cười khẩy: “Nếu cậu muốn bảo vệ tên này thì đợi chết cùng anh ta đi!”
“Anh…”
Tống Hoa Nghĩa vô cùng tức giận: “Một tên nhát gan đến cả gia tộc còn không dám về mà cũng dám uy hiếp tôi?”
Vũ Văn Bân khinh thường nhìn Tống Hoa Nghĩa, sau đó tầm mắt rơi lên người Dương Chấn: “Dương Chấn, nếu như có di ngôn gì, cậu vẫn có thể để lại đấy! Nếu không, qua đêm nay thì không còn cơ hội đó nữa đâu nha!”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Ông cụ mặc đồ thời Đường cứu anh ta ngày hôm đó cũng đi theo anh ta ra ngoài.

“Mẹ nó! Đen đủi vãi thật!”
Tống Hoa Nghĩa giận dữ.

“Anh Dương, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ anh lại quen biết với Vũ Văn Bân, lại còn có ân oán lớn đến vậy, nếu biết trước, chắc chắn tôi sẽ không đưa anh đến gặp anh ta.” Tống Hoa Nghĩa vội giải thích.

Không thể không thừa nhận, Tống Hoa Nghĩa diễn rất tốt, cho đến hiện giờ, Dương Chấn không nhìn ra bất cứ sơ hở nào, như là anh ta thật sự không biết quan hệ giữa Dương Chấn và Vũ Văn Bân vậy.

Nhưng điều khiến Dương Chấn không hiểu là, tại sao Tống Hoa Nghĩa lại phải làm như vậy?
Chắc anh ta biết rõ, ông cụ mặc đồ thời Đường phía sau Vũ Văn Bân kia, thực lực không tầm thường.

Cường giả ở cấp độ này không phải người mà Yên Đô Bát Môn có thể ứng phó được.

Chẳng lẽ anh ta không biết, cả nhà họ Tống đã bị anh ta liên lụy sao?
“Không sao cả!” Dương Chấn nhàn nhạt nói.

Tống Hoa Nghĩa thở phào một hơi, dáng vẻ mất hết hứng thú, nói: “Đây là nơi nổi tiếng nhất club Hoàng Kim, được xưng là tháp Tử Vong.”
“Ở đây, mỗi ngày đều sẽ tổ chức cuộc thi trên võ đài, mỗi một tuyển thủ tham gia đều buộc phải kí hợp đồng tử vong.”
“Nhưng phàm là cường giả có thể kiên trì đến cuối cùng thì sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.”
“Định mức giải thưởng mỗi ngày đều không giống nhau, sẽ được tính toán dựa theo lợi nhuận mỗi ngày trên tháp Tử Vong.”
“Vì mỗi ngày chỉ có người thắng lợi cuối cùng mới có thể có được giải thưởng, vì vậy phần thưởng vô cùng hậu hĩnh, trong tình huống bình thường, người thắng lợi cuối cùng mỗi ngày có thể nhận được giải thưởng lên đến hàng chục tỉ.”
“Ngoại trừ thi đấu ngày, còn có thi đấu tuần, thi đấu tháng, thi đấu năm.”
“Hơn nữa thời gian diễn ra cuộc thi càng dài, giải thưởng mà quán quân cuối cùng có được cũng sẽ càng hậu hĩnh.”
“Nghe đồn, quán quân năm có thể nhận được giải thưởng hàng trăm tỉ.”
Nghe Tống Hoa Nghĩa nói những điều này, cuối cùng Dương Chấn cũng hiểu được tại sao anh lại cảm nhận được hơi thở của nhiều cường giả đỉnh cao đến vậy ở nơi này rồi.”
Phần thưởng hậu hĩnh như vậy, cho dù có là cường giả đỉnh cao cũng sẽ bị thu hút tới thôi.

“Mà hôm nay, chính là cuộc thi chung kết hàng năm của club Hoàng Kim, rất nhiều tập đoàn tài chính đỉnh cấp trên toàn thế giới đều sẽ tới để xem thi đấu.”
“Chỉ cần là cường giả có thể sống sót bước xuống võ đài đêm nay thì đều sẽ nhận được lời mời của các tập đoàn tài chính đỉnh cấp thế giới.”
Tống Hoa Nghĩa lại nói tiếp: “Thế nên, đêm nay ở nơi này sẽ gặp được rất nhiều cao thủ thật sự.”
Dương Chấn nhìn Tống Hoa Nghĩa với ánh mắt sâu sa, đột nhiên hỏi: “Cậu đưa tôi đến nơi này, chắc không phải chỉ đơn giản là để xem thi đấu thôi đâu nhỉ?”
Tống Hoa Nghĩa không thể nào ngờ được Dương Chấn sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tống Hoa Nghĩa cũng không do dự nữa mà gật đầu nói: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh!”
Tống Hoa Nghĩa cười khẩy: “Cậu bảo tôi giúp đỡ, e là không đơn giản đâu?”
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa có chút ngại ngùng, sau khi im lặng một lúc lâu, mới cắn răng nói: “Tôi đảm bảo, chỉ cần cậu Dương giúp tôi giành được giải quán quân đêm nay, anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh!”
“Sự kì vọng của cậu với tôi cũng cao thật đấy.” Dương Chấn cười chế giễu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui