Chàng Rể Chiến Thần


Nhìn sắc mặt chế giễu của Dương Chấn, Tống Hoa Nghĩa vô cùng ngại ngùng.

“Cậu Dương, như vậy là anh đồng ý rồi sao?” Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa đầy mong chờ hỏi.

Lúc này, đến cả xưng hô cũng đổi từ anh Dương thành cậu Dương rồi, đây cũng là thái độ của anh ta.

Dương Chấn cười khẩy, châm biếm nói: “Cậu tính kế tôi, tôi không tính sổ với cậu, cậu còn muốn tôi giúp cậu?”
Tống Hoa Nghĩa lập tức thấy sốt ruột, vội nói: “Cậu Dương, tôi thật sự không có ý muốn tính kế anh, anh vốn vẫn luôn tìm kiếm Vũ Văn Bân, nói ra thì, cũng xem như là tôi giúp anh tìm được Vũ Văn Bân mà?”
“Tôi có bảo cậu giúp tôi à?” Dương Chấn nhàn nhạt hỏi.

Tống Hoa Nghĩa lập tức nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Nếu trước khi đến club Hoàng Kim, Tống Hoa Nghĩa nói với Dương Chấn hôm nay Vũ Văn Bân sẽ xuất hiện ở đây, chắc chắn Dương Chấn sẽ không chút do dự mà giúp Tống Hoa Nghĩa.

Nhưng thứ tự đã sai sót, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Dương Chấn rất không vui.

“Cậu Dương, là tôi đường đột rồi, xin lỗi!” Sau khi Tống Hoa Nghĩa im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng xin lỗi.

Dương Chấn không nói gì, đi về phía đại sảnh.

Tống Hoa Nghĩa cũng không dám khuyên nhủ gì nữa, đi theo Dương Chấn vào đại sảnh thi đấu.

Dương Chấn vừa vào đại sảnh thì đã bị chấn động bởi những thứ mà mình nhìn thấy.

Một đại sảnh rộng lớn, giống như một sân bóng đã loại nhỏ dưới mặt đất, bốn phía đều là chỗ ngồi của khán giả, vị trí chính giữa là võ đài được bao bọc bằng lồng sắt.

Lúc này, trên võ đài có hai người đàn ông vạm vỡ thân trên trần trụi đang điên cuồng chiến đấu.

“Bang bang bang!”
Có lẽ là hiệu ứng sân khấu, tiếng nắm đấm chạm vào da thịt liên tiếp vang lên, kích thích đến từng khán giả có mặt ở hiện trường.

Đây quả thật là một bữa tiệc thị giác và thính giác, khán giả xung quanh không ngừng phát ra tiếng kêu gào khản cổ.

Không hổ là cuộc chiến quán quân năm, thực lực hai người trên võ đài đều rất mạnh, cho dù có đặt ở trong quân đội biên giới phía Bắc thì cũng là cường giả thống lĩnh một tiểu đội.

“Nhưng phàm là những người lên võ đài đều phải kí vào giấy sinh tử, trừ phi nhận thua, nếu không sẽ bị đánh chết, cũng đáng đời.”
Ánh mắt Tống Hoa Nghĩa trầm trọng nhìn về chính giữa võ đài, nói với Dương Chấn.

“Vì hôm nay là giải quán quân hàng năm, ngoại trừ thu hút những cường giả khắp nơi trên thế giới ra thì còn thu hút rất nhiều thế lực đỉnh cao tới nữa.”
“Vì vậy, tuyển thủ tham gia cuộc thi đều muốn biểu hiện hết sức mình để có thể được các thế lực đỉnh cao nhìn trúng.”
“Bên cạnh đó, các thế lực đỉnh cao cũng muốn lựa chọn một vài cường giả đỉnh cao về dùng.”
“Đến cuối cùng, thậm chí sẽ trở thành cuộc đấu tranh giữa các thế lực đỉnh cao, có lúc còn vì một tuyển thủ mà hai thế lực đỉnh cao còn xảy ra cuộc chiến tranh giành với nhau.”
Lúc Tống Hoa Nghĩa đang tiến hành giải thích cho Dương Chấn, người thắng cuộc trên võ đài đã xuất hiện.

Mà kẻ thua cuộc lại trở thành một cái xác!
Không khí ở hiện trường lập tức dâng cao, ai nấy đều hoan hô gào thét, đám người ăn mặc sạch sẽ thanh lịch kia lúc này đều giống như những kẻ điên, thỏa sức hò hét.

Tận mắt nhìn thấy những điều này, Dương Chấn đột nhiên cảm thấy bi ai cho những cường giả đứng trên võ đài kia.

Bọn họ có thực lực siêu phàm, nhưng lúc này lại trở thành đồ chơi trong mắt người khác.

“Cuộc chiến quán quân mỗi năm, phàm là những cường giả bước lên võ đài, gần như một nửa số đó đến cuối cùng đều sẽ chết trên võ đài này!”
Tống Hoa Nghĩa lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói dường như còn có vài phần bi ai, là bi ai cho những cường giả tham gia cuộc thi này.

Ánh mắt Dương Chấn rơi lên người Tống Hoa Nghĩa, chỉ thấy ánh mắt anh ta trong trẻo, không hề giả vờ tỏ vẻ bi thương.

“Tại sao cậu lại muốn giành được giải quán quân đêm nay?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Tống Hoa Nghĩa nở nụ cười khổ sở: “Anh cũng từng là người trong gia tộc Vũ Văn, chắc chắn biết được, ở các gia tộc đỉnh cao như vậy trong Yên Đô Bát Môn đều không công bằng.”
“Ba tôi đã từng là người thừa kế của nhà họ Tống, nếu không phải vì gia tộc mà chết, e là hôm nay đã ngồi lên vị trí thừa kế gia tộc rồi nhỉ?”
“Từ sau khi ông ấy chết, địa vị của tôi ở nhà họ Diệp cũng giảm theo từng ngày, nhưng trớ trêu thay, tôi cống hiến cho gia tộc, nhưng lại vượt quá những người cùng lứa quá nhiều.”
Dương Chấn yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời, chỉ là có chút đồng cảm.

“Trong cuộc chiến quán quân đêm nay còn ẩn giấu một vụ cá cược.”
“Ba chi chính của nhà họ Tống nắm trong tay phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tống, mỗi năm đều sẽ mượn cuộc chiến quán quân của club Hoàng Kim để phân chia lại sản nghiệp của nhà họ Tống.”
“Mỗi một chi đều sẽ tìm cường giả xuất chiến, phàm là những thứ hạng cách vị trí quán quân càng gần thì sẽ có được càng nhiều.”
“Nếu như lần này tôi lại thua, vậy thì những sản nghiệp của gia tộc tôi phụ trách trước kia sẽ giao hết cho người khác phụ trách, sau này ở nhà họ Tống e là sẽ không còn chỗ cho tôi đứng nữa.”
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa vô cùng bi thương, trong ánh mắt còn có sự không cam lòng mãnh liệt.

“Tôi đã thua liên tục vài năm rồi, giờ đây tài sản nắm giữ trong tay so với chi trưởng của nhà họ Tống thì càng không đám nhắc tới.”
“Vì vậy cho dù có muốn mời cường giả mạnh hơn đến tôi cũng bất lực.”
“Còn có, ngày hôm đó theo anh cạnh tranh vùng ngoại ô phía Nam cũng là sự thử thách của gia tộc, kết quả cái giá mà anh đưa ra vượt cả cái giá cao nhất mà nhà họ Tống có thể đưa ra, vì đấu thầu thất bại, tôi đã bị tước đoạt một số quyền lực trong gia tộc.”
Nghe Tống Hoa Nghĩa nói, Dương Chấn đột nhiên cảm thấy bi ai thay cho anh ta, đồng thời cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhà họ Tống là một trong Yên Đô Bát Môn, lại là gia tộc bí ẩn nhất trong số đó, trước nay đều không xảy ra mâu thuẫn với những gia tộc khác, cũng không qua lại với các gia tộc khác quá nhiều.

Nhưng điều khiến Dương Chấn thấy bất ngờ là, chiến tranh nội bộ của nhà họ Tống lại tàn khốc tới mức này.

Như vậy xem ra, bảy gia tộc khác so với nhà họ Tống vẫn còn có một khoảng cách không nhỏ.

Lúc hai người đang nói chuyện, lại có một cường giả tham gia cuộc thi chết trên võ đài.

“Anh!”
Đúng lúc này, một giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên phía sau hai người.

Ngay sau đó, một người đẹp trẻ trung cao ráo bước tới, phía sau còn có một người đàn ông lực lưỡng đi theo.

“Liên, sao em lại đến đây?”
Nhìn thấy cô gái, Tống Hoa Nghĩa kinh ngạc hỏi.

Cô gái được gọi là Hồng Liên bình tĩnh nói: “Anh, anh đừng quên chứ, em cũng là một phần của nhà họ Tống đấy.”
Nói xong, cô ta chỉ vào người đàn ông lực lưỡng phía sau mình: “Đây là cao thủ em mời đến tham gia cuộc thi ngày hôm nay, đã từng lấy được quý quân của cuộc thi võ đạo, thực lực rất mạnh.”
Nghe thấy lời Hồng Liên nói, sắc mặt Tống Hoa Nghĩa vô cùng vui mừng, nhìn người đàn ông lực lưỡng nói: “Không biết quý danh của anh là?”
“Cậu Nghĩa cứ gọi tôi A Đạt là được.” Người đàn ông lực lưỡng nói.

“A Đạt, anh có nắm chắc cuộc thi quán quân đêm nay không?” Tống Hoa Nghĩa vội hỏi.

Sắc mặt A Đạt đầy tự hào: “Cậu Nghĩa cứ yên tâm đi, nếu tôi đã đến rồi, đương nhiên đã hiểu rõ các đối thủ của cuộc chiến quán quân đêm nay mạnh đến nhường nào, tôi không dám nói ngông rằng sẽ lấy được giải quán quân, nhưng tôi có thể đảm bảo với anh, tôi sẽ đứng trong top ba.”
Hồng Liên nhìn A Đạt với vẻ mặt sùng bái, vui mừng nói: “A Đạt, vậy nhờ hết vào anh rồi!”
“Haha, được!”
Tống Hoa Nghĩa kích động cười lớn.

Nếu thật sự có thể giành được top ba, cho dù anh ta có thua hai chi chính khác của nhà họ Tống thì cũng không đến mức quá khó coi.

Theo như tình huống trước kia, nhà họ Tống chưa từng giành được top ba.

“Mấy người quá xem thường các cường giả tham gia thi đấu đêm nay rồi.”
Đúng lúc này, Dương Chấn đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Tống Hoa Nghĩa và Hồng Liên đang kích động không thôi lập tức biến mất, A Đạt cũng không vui nhìn Dương Chấn.

“Anh, anh ta là ai?” Tuy Hồng Liên tức giận, nhưng vẫn hỏi Tống Hoa Nghĩa một tiếng trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui