Hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đều ngơ ra.
A Đạt ban nãy còn buông lời nói giúp bọn họ giành được top ba, giờ lại rời đi như đang chạy trốn.
Đây nào phải bị đau bụng đâu?
Rõ ràng là bị lực chiến đấu của tên đầu trọc trên võ đài dọa cho một phen rồi.
“Hồng Liên, anh ta chính là cao thủ mà em tìm đến à?” Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa rất khó coi, hỏi.
Tống Hồng Liên ngại ngùng, yếu ớt nhìn về phía A Đạt rời đi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ, anh ta đau bụng thật, đi nhà vệ sinh rồi chăng?”
Tống Hoa Nghĩa tức giận: “So với việc anh ta thật sự trở lại, anh thà tin rằng con bò cũng có thể bay lên trời.”
Vốn nhìn dáng vẻ tự tin của A Đạt, Tống Hoa Nghĩa còn ôm ấp vài phần hi vọng, sau khi A Đạt nhìn sự biểu hiện của tên đầu trọc, còn nhìn tên đầu trọc với vẻ mặt rất khinh thường.
Tống Hoa Nghĩa lập tức tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ người đã chạy mất rồi, anh ta mới biết cái gì gọi là, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Tống Hồng Liên đỏ ửng mắt, nước mắt tuôn rơi, vô cùng hối lỗi nói: “Anh, xin lỗi, em cũng không ngờ anh ta lại nhát gan đến vậy.”
“Được rồi, chuyện này cũng không trách em, em đừng buồn nữa, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi nhà họ Tống, với tài kinh doanh của chúng ta, đến công ty nào mà chẳng tạo ra được thành tích tốt?”
Tống Hoa Nghĩa ôm em gái vào lòng, gương mặt dịu dàng an ủi.
Lúc mấy người nói chuyện, tên đầu trọc đã giành chiến thắng, tên mặt sẹo chết trên võ đài, cái chết vô cùng thảm hại.
Hiện trường bùng nổ tiếng hoan hô, cho đến bây giờ, tên đầu trọc là người có thực lực mạnh nhất trong số các cao thủ tham gia cuộc thi.
Nhưng cho đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều cao thủ còn chưa lên võ đài, hiển nhiên là đều đang đợi cao thủ mạnh hơn lên trước.
“Anh hai, hóa ra anh cũng tới rồi à! Tôi còn tưởng rằng anh bỏ cuộc rồi cơ!”
Đúng lúc này, một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi cười híp mắt bước đến, phía sau còn có một người đàn ông thân hình lực lưỡng, chính là cường giả đầu trọc giành chiến thắng ban nãy.
Cuộc thi đêm nay, quy tắc vô cùng đơn giản, hoàn toàn là chế độ loại bỏ.
Chỉ cần bạn thắng thì có thể lựa chọn tiếp tục chấp nhận thử thách của người khác, cũng có thể lựa chọn việc nghỉ ngơi.
Cuộc thi ban nãy, thực lực của tên mặt sẹo cũng vô cùng mạnh mẽ, tên đầu trọc hiển nhiên đã mệt rồi, lựa chọn nghỉ ngơi.
“Tống Hoa Đông, cậu đừng huênh hoang quá!”
Tống Hoa Nghĩa còn chưa nói gì, Tống Hồng Liên đã tiến lên, giận dữ nói.
Tống Hoa Đông cười lớn: “Huênh hoang sao? Cho dù là huênh hoang, vậy cũng phải dựa trên cơ sở thực lực mới dám chứ.”
“Một chi nhà mấy người đã thua liên tục vài năm rồi, nếu lần này còn thua nữa, thì nhà họ Tống không còn vị trí cho mấy người đâu.”
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa vô cùng khó coi, cho dù anh ta có được giáo dục tốt đến đâu, lúc này cũng vẫn bị chọc giận.
“Tống Hoa Đông, cậu im miệng cho tôi!”
“Cho dù tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, tôi cũng là anh hai của câu, chỉ cần tôi ở bên ngoài có thể tạo ra thành tích thì vẫn có thể trở về nhà họ Tống thôi.”
“Đến lúc đó, cho dù tôi có từ bỏ việc đấu tranh quyền thừa kế, cũng có thể kéo cậu xuống đài được!”
Giọng nói Tống Hoa Nghĩa tràn đầy sự uy hiếp.
Quả nhiên hữu dụng, sắc mặt Tống Hoa Đông lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Cùng là cậu ấm chi chính của nhà họ Tống, nào có ai là dễ đối phó?
Nếu Tống Hoa Nghĩa thật sự muốn kéo anh ta xuống đài thì đúng là vẫn còn khả năng.
Dù sao trong đời thứ ba nhà họ Tống, chỉ có ba người tranh giành với nhau, Tống Hoa Nghĩa gần như được xác định là sẽ bị đuổi ra khỏi chi chính của nhà họ Tống, nếu anh ta liều mạng kéo Tống Hoa Đông xuống đài, vậy vị trí người thừa kế đời thứ ba sẽ bị người còn lại giành được.
“Nếu không có sự ủng hộ của gia tộc, anh là cái thá gì chứ? Kéo tôi xuống đài, anh xứng à?”
Sau khi Tống Hoa Đông suy nghĩ một lúc, đột nhiên thẹn quá hóa giận: “Tống Hoa Nghĩa, nếu anh đã dám uy hiếp tôi, vậy hôm nay tôi sẽ nói mấy lời khó nghe trước vậy, một khi để tôi giành được vị trí người thừa kế, tôi sẽ khiến cả Yên Đô này không có chỗ dung thân cho anh!”
Vốn anh ta còn bị lợi uy hiếp của Tống Hoa Nghĩa dọa sợ, nhưng nghĩ đến Tống Hoa Nghĩa mất đi sự che chở của gia tộc thì cũng giống như một người bình thường, đối với anh ta mà nói không có chút áp lực nào.
Tống Hoa Nghĩa lạnh lùng nhìn Tống Hoa Đông: “Vậy chúng ta cứ chờ xem!”
“Vậy thì cứ chờ xem!” Tống Hoa Đông giận dữ nói.
Rồi anh ta quay người chuẩn bị rời đi, chỉ là vừa quay người thì đã va phải Dương Chấn, lập tức giận dữ, giơ tay lên muốn tát vào mặt Dương Chấn: “Mẹ nó dám chặn đường của ông, muốn chết à!”
“Tống Hoa Đông, cậu dám!”
Tống Hoa Nghĩa lập tức biến sắc, giận dữ hét lên.
Tống Hồng Liên cũng trừng lớn mắt, tuy rất ghét Dương Chấn, nhưng nếu để so sánh, cô ta còn ghét Tống Hoa Đông hơn, dù gì, Dương Chấn cũng là bạn của Tống Hoa Nghĩa.
Chỉ là, Tống Hoa Đông vốn đang đối phó với Tống Hoa Nghĩa, sao có thể nghe lời của Tống Hoa Nghĩa được, một cái tát nặng nề rơi xuống.
Tống Hồng Liên không dám nhìn, nhắm mắt lại.
“Chát!”
Một tiếng tát chói tai vang lên, chỉ thấy Dương Chấn còn đứng nguyên tại chỗ, nhưng Tống Hoa Đông thì đã bay ra chỗ khác.
Còn tên đầu trọc bên cạnh Tống Hoa Đông hoàn toàn không kịp phản ứng lại, cũng không ngờ, Dương Chấn lại ra tay với Tống Hoa Đông.
Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, tên đầu trọc hét lớn: “Nhóc con, không ngờ mày lại dám ra tay với cậu Đông, chán sống à!”
Nói xong, anh ta đấm mạnh về phía mặt Dương Chấn.
Là một người thắng lợi của ván trước, anh ta đã thu hút vô số tầm mắt rồi.
Lúc này nhìn thấy tên đầu trọc ra tay với Dương Chấn, rất nhiều khán giả không thèm xem trận đấu trên võ đài nữa mà đều nhìn tên đầu trọc.
“Chát!”
Dương Chấn không hề ra tay, mà chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của tên đầu trọc.
Giây phút này, khán giả toàn hội trường đều rất kinh ngạc.
Tên đầu trọc cũng ngơ ra, anh ta vốn cho rằng mình có thể dễ dàng đánh trúng đầu Dương Chấn, nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là, nắm đấm mạnh mẽ của anh ta lại bị Dương Chấn dễ dàng cản lại.
Sao có thể chứ?
“Anh vội đi tìm chết vậy à?” Ánh mắt Dương Chấn lạnh lẽo như sương, giọng nói tràn ngập sát khí.
“Oắt con, buông tay!”
Tên đầu trọc tức giận, dưới tầm mắt của mọi người bị Dương Chấn giữ cánh tay khiến anh ta cảm thấy rất mất mặn, lời của Dương Chấn càng khiến anh ta tức giận không thôi.
“Giết anh ta cho tôi! Đánh nổ đầu anh ta ra!”
Lúc này, Tống Hoa Đông cũng bò dậy khỏi mặt đất, trên mặt còn có dấu bàn tay rõ ràng, anh ta hét về phía này.
Cho đến giây phút này, Tống Hồng Liên mới cảm giác được có điều gì đó không ổn, cô ta mở mắt, liền nhìn thấy Dương Chấn đang giữ cánh tay tên đầu trọc, lập tức ngơ ra.
Tống Hoa Nghĩa run rẩy trong lòng, anh ta biết lai lịch Dương Chấn bất phàm, thực lực cũng rất mạnh, nhưng cũng không ngờ, Dương Chấn lại mạnh đến mức độ này.
Biểu hiện ban nãy của tên đầu trọc ở trên võ đài đã khiến anh ta tuyệt vọng rồi, nhưng lúc này, Dương Chấn lại dễ dàng bắt được cánh tay của tên đầu trọc.
Những thứ này chứng tỏ, thực lực của Dương Chấn còn mạnh hơn tên đầu trọc rất nhiều.
“Mẹ nó anh mau ra tay đi!”
“Tôi bảo anh đánh vỡ đầu anh ta ra, mau ra tay đi!”
“Nếu anh còn không ra tay, mức thù lao mà tôi đã đồng ý, một cắc cũng không còn nữa!”
Tống Hoa Đông thấy tên đầu trọc chậm trễ không ra tay, lập tức hét lên, thậm chí còn lấy cả thù lao để uy hiếp.
Anh ta đường đường là cậu ấm nhà họ Thiếu mà lại bị Dương Chấn tát bay đi trước mặt mọi người, đúng là vô cùng nhục nhã, chỉ có giết Dương Chấn mới có thể làm nguôi cơn giận trong lòng anh ta.
Tên đầu trọc khổ sở trong lòng, không phải anh ta không muốn giết Dương Chấn, mà anh ta vốn dĩ không phải đối thủ của Dương Chấn.
“Nhóc, cậu tha tôi một mạng, tôi cho cậu mười lăm tỉ.”
Tên đầu trọc biết thực lực của mình không bằng Dương Chấn, chỉ có thể từ bỏ ra tay, nhỏ giọng nói với Dương Chấn với mức độ chỉ hai người có thể nghe được.
“Mười lăm tỉ? Số tiền lớn thật đấy!”
Dương Chấn bật cười, không hề đè nén giọng nói của mình, lớn tiếng nói trước mặt mọi người: “Một trăm năm mươi tỉ, tôi tha cho anh một mạng!”
Câu nói này của Dương Chấn khiến toàn hội trường đều ngạc nhiên, sắc mặt mọi người ngơ ra.
Tên đầu trọc cũng ngây ra, anh ta không ngờ, Dương Chấn lại nói ra bí mật của hai người họ với mọi người.
“Nhóc con, tao giết chết mày!”
Tên đầu trọc hoàn toàn nổi giận, bàn tay còn lại nắm chặt lại, vung thẳng về phía mặt Dương Chấn.
Chỉ thấy tên đầu trọc nổi giận, không khí ở hiện trường lập tức dâng cao, mọi người đều hò hét lên.
Tống Hoa Đông cũng rất kích động, hét lớn: “Hay lắm! Giết chết anh ta cho tôi! Giết chết anh ta!”
“Ầm!”
Cú đấm của tên đầu trọc sắp rơi xuống mặt Dương Chấn, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Dương Chấn đột nhiên giơ chân lên, một âm thanh lớn vang lên, chỉ thấy cơ thể vạm vỡ của tên đầu trọc bay ra xa hơn mười mét.
“Ầm!”
Ngay sau đó, lại một âm thanh lớn vang lên, cơ thể của tên đầu trọc nặng nề va vào cái lồng sắt bọc xung quanh võ đài.
Lúc này, đến cả hai cường giả đang giao đấu trên võ đài cũng ngơ ra.
Thực lực của tên đầu trọc ban nãy bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, nhưng giờ đây anh ta lại bị một người đá bay ra ngoài.
Như vậy thì thực lực của người thanh niên đá bay tên đầu trọc ra còn mạnh đến mức nào nữa?
Tống Hoa Nghĩa vốn còn đang lo lắng, lúc này sắc mặt vô cùng vui mừng, Dương Chấn không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì lập tức khiến cường giả của Tống Hoa Đông phế bỏ.
Tống Hồng Liên cũng hoàn toàn ngơ ngác, sự ngây ngốc trong ánh mắt đẹp đẽ dần dần trở nên cuồng nhiệt..