Chàng Rể Chiến Thần


Vũ Văn Bân bị Dương Chấn bóp cổ, chỉ cảm thấy như hô hấp của mình bị khống chế, nỗi sợ hãi trước cái chết khiến anh ta thấy vô cùng hối hận.

Nếu ban nãy anh ta không tới khiêu khích, có phải là sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ không?
Chỉ là, hối hận cũng đã muộn rồi.

Anh ta liều mạng giãy giụa, nhưng cũng chẳng ăn thua.

Những người biết thân phận của Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy Dương Chấn đã điên rồi.

Ban nãy giết Tống Hoa Đông, giờ lại muốn ra tay giết Vũ Vân Bân.

Hai người này đều là người của gia tộc đỉnh cao trong Yên Đô Bát Môn đó!
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên cũng hoàn toàn ngơ ra, Dương Chấn giết Tống Hoa Đông đã vượt ngoài dự liệu của bọn họ rồi, bây giờ còn muốn ra tay với Vũ Văn Bân.

“Vũ Văn Bân, anh biết tôi muốn gì mà, trước khi cuộc thi kết thúc, nói cho tôi đáp án, nếu không đêm nay chính là ngày tận thế của anh!”
Dương Chấn không để ý đến người khác, ánh mắt chỉ nhìn vào Vũ Văn Bân đang giãy giụa điên cuồng, cho anh ta cơ hội cuối cùng.

Vừa dứt lời, Dương Chấn buông tay ra, “ầm” một tiếng, Vũ Văn Bân bị ném ra xa vài mét giống như rác, nặng nề rơi xuống đất.

Tuy rất mất mặt, nhưng trong lòng Vũ Văn Bân lại cảm thấy vui mừng điên cuồng vừa thoát khỏi kiếp nạn, ít nhất thì anh ta vẫn còn sống.

Ông cụ mặc đồ thời Đường nhìn Dương Chấn, rồi lập tức quay người, vội đi đến bên cạnh Vũ Văn Bân.

Lúc Vũ Văn Bân nhìn Dương Chấn lần nữa đã không dám có chút ý khiêu khích nào nữa, trong ánh mắt chỉ toàn sự sợ hãi.

Anh ta vốn tưởng rằng, có ông cụ mặc đồ thời Đường ở đây, cho dù thực lực của Dương Chấn có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể làm gì anh ta được, nhưng ban nãy, Dương Chấn đã suýt chút nữa giết chết anh ta, anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Dương Chấn.

Một màn này, Tống Hoa Vĩ cũng tận mắt chứng kiến, ánh mắt vô cùng nặng nề.

“A Sử, ông cho rằng thực lực của người thanh niên này so với ông như thế nào?” Tống Hoa Vĩ đột nhiên hỏi.

Người trung niên bên cạnh khẽ lắc đầu: “Chưa giao đấu qua, tôi không dám nói bừa!”
“Việc ban nãy cậu ta làm, tôi cũng có thể.”
“Nếu thật sự quyết đấu sinh tử, ai là người thắng lợi thì vẫn chưa biết được.”

Nghe lời nói của A Sử, sắc mặt Tống Hoa Vĩ đầy vẻ kinh ngạc.

A Sử là cường giả mà anh ta tốn rất nhiều tiền và công sức mới mời đến được, cho dù có là những cường giả đỉnh cao kia của nhà họ Tống cũng không dám nói ngông là đối thủ của A Sử.

Bây giờ, một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi lại được A Sử coi trọng như vậy, vậy chẳng phải là thực lực của Dương Chấn thậm chí còn có thể hơn cả A Sử sao?
“Người bạn mà chú hai kết giao được lần này thật không đơn giản!” Tống Hoa Vĩ híp mắt nói.

Nếu Dương Chấn thật sự lên võ đài, thua A Sử thì cũng thôi đi, nhưng một khi chiến thắng, vậy Tống Hoa Nghĩa sẽ giành được quyền khống chế gần một nửa sản nghiệp trong tay anh ta.

Chuyện này đối với anh ta mà nói là một sự uy hiếp rất lớn.

Một khi Tống Hoa Nghĩa thua lần này, từ nay đời thứ ba nhà họ Tống sẽ không còn có đối thủ của anh ta nữa.

“A Sử, lần này nhờ ông rồi, nhất định phải chiến thắng!” Tống Hoa Vĩ thấp giọng nói.

“Cậu Vĩ yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức mình!” A Sử nói.

Lúc nói chuyện, một trận đấu trên võ đài lại được bắt đầu, tầm mắt mọi người cũng lại quay về phía võ đài.

Các trận đấu tiếp diễn, thực lực của cường giả phía sau càng lúc càng mạnh, các màn thi đấu cũng càng lúc càng hấp dẫn.

Dương Chấn giống như một người nhàn rỗi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuộc thi trên võ đài.

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên ở bên cạnh Dương Chấn, cũng không dám nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại cẩn thận liếc Dương Chấn một cái.

“Cậu Dương, lát nữa anh sẽ ra trận sao?”
Cuối cùng Tống Hồng Liên cũng hỏi.

Cô ta đã nhận ra, mấy lần Tống Hoa Nghĩa đều muốn lên tiếng nhưng lại không dám hỏi.

Tống Hoa Nghĩa bị dọa một phen, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Dương Chấn không hề có ý giận dữ, anh ta mới thở phào một hơi, ánh mắt cũng có vài phần mong chờ.

Chỉ dựa vào biểu hiện lúc nãy của Dương Chấn, nếu như trên võ đài giao đấu với người của Tống Hoa Vĩ, khả năng thắng cuộc vẫn là rất lớn.


Một khi chiến thắng, địa vị của anh ta ở nhà họ Tống cũng giống như thuyền dâng theo nước, thậm chí là còn không phân trên dưới với Tống Hoa Vĩ.

Dương Chấn nhìn Tống Hồng Liên, chỉ thấy ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ mong chờ, còn có vài phần cầu xin.

Tống Hoa Nghĩa cũng như vậy, mong chờ và cầu xin.

“Cậu Dương, tôi biết, bảo anh ra trận quả thật có hơi không hợp lí, nhưng lần thi đấu này đối với tôi mà nói thật sự vô cùng quan trọng.”
“Chỉ cần anh có thể giúp tôi giành chiến thắng, sau này mạng của Tống Hoa Nghĩa tôi sẽ thuộc về anh!”
Tống Hoa Nghĩa vô cùng nghiêm túc nói.

Gia tộc lớn như nhà họ Tống chỉ có người thành công, không có kẻ thất bại.

Vì hậu quả của kẻ thất bại rất thảm hại, rất có khả năng là sẽ đối diện với cái chết.

Dù sao anh ta đang cạnh tranh với Tống Hoa Vĩ, những năm này cũng tích lũy không ít thứ, nếu như thua cuộc, chắc chắn Tống Hoa Vĩ sẽ đuổi cùng giết tận anh ta để diệt trừ hậu họa.

Đến lúc đó, không chỉ tình hình của anh ta vô cùng nguy hiểm, mà đến cả em gái anh ta Tống Hồng Liên cũng rất nguy hiểm.

Vì vậy, lần thi đấu này là cơ hội cuối cùng của anh ta, hoặc là chiến thắng, hoặc là đối diện với cái chết.

“Tôi đã giết chi chính của nhà họ Tống, cậu còn bảo tôi giúp cậu, không sợ nhà họ Tống tính sổ với cậu à?”
Dương Chấn không lập tức đồng ý, chỉ cười híp mắt hỏi.

Tống Hoa Nghĩa lập tức nói: “Chuyện này, vốn là Tống Hoa Đông tự mình chuốc lấy, không thể trách người khác được, nếu nhà họ Tống thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, vậy tôi chỉ có thể chấp nhận số mệnh!”
Đây chính là bi ai của những người tranh giành quyền lực trong các gia tộc lớn, một khi tham gia đấu tranh, vậy thì buộc phải đi đến cùng, trừ khi chết đi.

Anh ta đã không còn đường lùi nữa rồi.

“Chỉ cần người của Tống Hoa Vĩ ra trận, tôi sẽ ra trận!” Cuối cùng Dương Chấn cũng đồng ý.

Nghe vậy, Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên kích động gần như bật khóc, vội vàng cảm ơn.


Dương Chấn không nói gì nữa, tiếp tục xem trận đấu.

Lúc này, trong một phòng bao sang trọng trên tầng cao nhất của club Hoàng Kim.

Vũ Văn Bân đang nằm trên một chiếc giường bệnh, còn có cả bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho anh ta.

Ban nãy Dương Chấn ném anh ta giống như ném rác, cơ thể nặng nề va xuống đất, anh ta cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp vỡ hết ra rồi.

“Yên tâm đi, cơ thể của anh không có gì đáng ngại.”
Sau khi bác sĩ kiểm tra một hồi, nói.

Lúc này Vũ Văn Bân mới thở phào một hơi.

Một người vốn vô cùng huênh hoang như anh ta, lúc này nào còn chút ý định giết Dương Chấn nữa, vẻ sợ hãi sâu trong đôi mắt anh ta vẫn chưa biến mất hết.

“Lão Đường, tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa, xin mấy người tha cho tôi đi!”
Vũ Văn Bân đột nhiên cầu xin.

Mà người anh ta cầu xin chính là ông cụ mặc đồ thời Đường, người luôn theo sau phía anh ta không rời giống như vệ sĩ.

Ông cụ mặc đồ thời Đường nhíu mày, không vui nói: “Đừng quên, nếu không phải tôi, bây giờ cậu đã là một cái xác rồi.”
“Mấy người muốn đối phó cậu ta thì tự mà đi đối phó, tôi chỉ là một kẻ yếu ớt trói gà không chặt, hoàn toàn đấu không lại cậu ta!”
Vũ Văn Bân gần như sắp khóc, ban nãy suýt chút nữa bị Dương Chấn giết chết, anh ta thật sự sợ lắm rồi.

“Chát!”
Ông cụ mặc đồ thời Đường tát một cái lên mặt anh ta, hét lớn: “Phế vật!”
“Nếu không phải nể mặt mũi của mẹ cậu, tôi đã tát chết cậu từ lâu rồi!”
“Đối với cậu mà nói, Dương Chấn cũng chỉ là một hòn đá mài mà thôi, chỉ có đối thủ như vậy mới khiến cậu không ngừng trở nên mạnh mẽ thôi.”
“Đừng quên, trong cơ thể cậu có một nửa dòng máu của Vương tộc, nếu còn không bằng cả một đứa con bị bỏ rơi, cậu có tư cách gì trở thành Vương tương lai của nhà họ Tào?”
Nghe vậy, Vũ Văn Bân hoàn toàn ngơ ra.

Đến cả anh ta cũng không hiểu rõ tại sao ông cụ mặc đồ thời Đường lại muốn bảo vệ anh ta, thậm chí còn truyền thụ võ đạo cho anh ta, hóa ra đối phương là người của nhà họ Tào.

Anh ta đương nhiên biết rõ, nhà họ Tào chính là gia tộc của mẹ anh ta.

Nhiều năm về trước, bị đuổi khỏi Hoàng tộc, trở thành một trong bốn Vương tộc lớn.

“Ý của ông là, tôi lại có hi vọng trở thành Vương tương lai của nhà họ Tào?”
Vũ Văn Bân ngơ ra một lúc lâu, sắc mặt khó tin, hỏi.


“Không sai, mà Dương Chấn chính là hòn đá mài khiến cậu thừa kế Vương vị.” Ông cụ mặc đồ thời Đường nói.

“Lão Đường, ông đừng lừa tôi, tuy cơ thể tôi có một nửa dòng máu nhà họ Tào, nhưng có tư cách gì để thừa kế Vương vị nhà họ Tào chứ?” Vũ Văn Bân đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt không tin tưởng.

Sắc mặt ông cụ mặc đồ thời Đường bình tĩnh, nói: “Giờ đây tình hình của nhà họ Tào vô cùng không tốt, đã sớm không còn huy hoàng như thời Hoàng tộc rồi, bây giờ thậm chí còn có khả năng bị gạt bỏ khỏi bốn Vương tộc lớn.”
“Cậu có biết, một khi nhà họ Tào bị gạt bỏ khỏi Vương tộc sẽ phải đối diện với điều gì không?”
Vũ Văn Bân lắc đầu, anh ta quả thật không biết.

Mẹ của anh ta tuy là người nhà họ Tào, nhưng anh ta chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với người nhà họ Tào, ông cụ mặc đồ thời Đường là người đầu tiên của nhà họ Tào mà anh ta tiếp xúc.”
“Một khi bị gạt bỏ khỏi Vương tộc, nhà họ Tào sẽ không may mắn như lúc bị gạt bỏ khỏi chín Hoàng tộc lớn năm đó nữa, lúc đó còn có thể trở thành một trong bốn Vương tộc lớn, mà giờ đây, sẽ bị tiêu diệt!” Ông cụ mặc đồ thời Đường nghiêm túc nói.

Vũ Văn Bân ngơ ra, trong mắt anh ta, Hoàng tộc và Vương tộc đã là gia tộc đỉnh cao nhất khắp Cửu Châu rồi, cho dù nhà họ Tào có bị gạt bỏ khỏi Vương tộc, nhưng ít nhất vẫn sẽ trên cơ Yên Đô Bát Môn.

Nhưng không ngờ là, sau khi nhà họ Tào bị gạt khỏi Vương tộc lại chỉ còn con đường bị tiêu diệt.

“Sao có thể chứ?” Vũ Văn Bân không tin.

“Bốn Vương tộc lớn năm đó tại sao lại bị gạt khỏi chín Hoàng tộc lớn? Chính là vì không đủ thực lực, giờ đây thực lực của bốn Vương tộc lớn đã giảm rất nhiều rồi, kém xa so với sự mạnh mẽ của Hoàng tộc, chỉ có Vương tộc chiếm nuốt Vương tộc thì mới có hi vọng đi lên thành Hoàng tộc thôi.”
Ánh mắt ông cụ mặc đồ thời Đường tràn ngập bi ai, cắn răng nói: “Nhà họ Tào đang ở trong hoàn cảnh như vậy, buộc phải nghĩ hết mọi cách khiến thực lực nhà họ Tào tăng lên mới có thể không bị gạt bỏ.”
“Còn cậu, tuy trong người chỉ có một nửa dòng máu nhà họ Tào, nhưng vẫn là người nhà họ Tào, nếu cậu thật sự có năng lực, Vương vị của Vương tộc giao cho cậu thì có gì là không được?”
“Nhà họ Tào lúc này không để ý đến dòng máu của cậu, mà để ý đến tài năng của cậu!”
“Giẫm nát Dương Chấn dưới chân thì mới có tư cách thừa kế Vương vị!”
Ông cụ mặc đồ thời Đường nghiêm túc nói.

Giây phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình trở nên sôi sục.

Vì vị trí gia chủ của gia tộc Vũ Văn mà anh ta đã tính kế bao nhiêu năm, cuối cùng mọi thứ lại bị Dương Chấn hủy hoại.

Giờ đây, anh ta lại có cơ hội thừa kế Vương tộc.

Nhà họ Tào tuy là Vương tộc đối diện với nguy cơ bị tiêu diệt, nhưng cũng là thứ mà Yên Đô Bát Môn không thể so được.

“Giẫm nát Dương Chấn dưới chân sao?” Ánh mắt Vũ Văn Bân vô cùng nóng bỏng.

Nghĩa đến việc Dương Chấn hủy hoại mọi thứ của anh ta, anh ta lại càng muốn giết chết Dương Chấn.

“Không sai, chỉ cần giẫm nát Dương Chấn dưới chân, cậu sẽ có được tấm vé thừa kế Vương vị!”
Ánh mắt ông cụ mặc đồ thời Đường lóe lên tia sáng: “Cậu là một người có dã tâm, nhà họ Tào đang cần một người giống như cậu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận