Chàng Rể Chiến Thần


Mã Tuân cũng bước ra khỏi xe, đứng phía sau Dương Chấn, nhìn chằm chằm ông Đường bằng ánh mắt đầy đề phòng.

Anh cảm nhận được cảm giác uy hiếp rất mạnh từ trên người ông Đường.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Đường, lại nói: “Giao anh ta ra đây!”
“Cậu trai trẻ, tha cho người nên tha, cậu và Vũ Văn Bân vốn là anh em cùng chung dòng máu, giết cậu ta, không phải cậu sẽ phụ lòng ba cậu sao?”
Ông Đường cũng không có ý định lập tức giao người ra, mà bắt đầu chơi chiêu tình cảm.

“Ông có thể không giết anh ta, chỉ cần anh ta trả lời tôi một vấn đề, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Dương Chấn nói.

Đối với Dương Chấn mà nói, Vũ Văn Bân sống hay chết cũng chẳng sao, nhưng anh muốn biết bí mật về mẹ của anh.

Lúc trước ông đã thử Vũ Văn Cao Dương, từ phản ứng của Vũ Văn Cao Dương, anh cũng đã biết ông ta biết bí mật này, nhưng không muốn nói.

Vũ Văn Cao Dương là ba của anh, anh không thể giết được, nhưng Vũ Văn Bân lại khác.

Nếu thật sự ép anh quá đáng, Dương Chấn chắc chắn sẽ không nương tay.

“Tôi không tin cậu!” Ông Đường nói.

Đối với một cao thủ đứng đầu như Dương Chấn, nếu thật sự gia Vũ Văn Bân cho Dương Chấn, chỉ sợ rất có khả năng Vũ Văn Bân sẽ bị giết.

“Anh Chấn, anh nói nhảm với ông ta làm gì? Anh cản ông ta lại, em đi xách thằng ranh kia ra.” Mã Tuân cong môi nở một nụ cười khát máu.

Anh có thể cảm nhận được ông Đường rất mạnh, sẽ không không biết tự lượng sức mình đi đối phó với ông Đường, nhưng anh có thể kéo Vũ Văn Bân ra khỏi xe.

Dương Chấn không trả lời, mà lại nhìn ông Đường hỏi lần nữa: “Ông xác định không giao anh ta ra đúng không??”
Ông Đường lắc đầu: “Trừ khi nào tôi chết!”
“Nếu thế, xin đắc tội!”
Mắt Dương Chấn dần lạnh đi, lập tức ra lệnh: “Ra tay!”
“Vâng!”
Ngay khoảnh khắc Dương Chấn ra lệnh, Mã Tuân đã chạy thẳng về phía chiếc Bently đắt đỏ kia.

“Chết đi!”
Ông Đường gầm lên, hai chân nhúc nhích, lập tức nhào về phía Mã Tuân.

“Đối thủ của ông là tôi!”
Nhưng ông còn chưa chạm đến Mã Tuân, Dương Chấn đã chắn trước mặt ông, tung ra một cú đấm.

“Đùng!”
Ông Đường không hề do dự, lập tức thôi không tấn công Mã Tuân nữa, đan chéo hai tay che trước ngực.

Dương Chấn đấm thẳng cú đấm vào cánh tay ông Đường, mà ông Đường cũng bị đẩy lui mấy bước.

“Tôi tôn trọng ông là tiền bối, không muốn đánh nhau với ông, nhưng ông không nên ép tôi, ông cũng biết ông không phải là đối thủ của tôi.”
Dương Chấn đấm ông Đường lui ra sau rồi, cũng không thừa thắng xông lên, mà lại khuyên nhủ tiếp.

Mặt ông Đường vô cùng nặng nề, ông đã biết Dương Chấn rất mạnh ngay từ đầu, nhưng ông đang gánh vác sứ mệnh quan trọng, nếu Vũ Văn Bân thật sự xảy ra chuyện, ông cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.

“Dựa vào thực lực của ông, bảo vệ một tên vô dụng như thế này, đúng là tài năng không được dùng vào đúng chỗ, nếu ông đồng ý đi theo tôi, tôi có thể cho ông gấp đôi những thứ nhà họ Tào đang cho ông.”
Dương Chấn tiếp tục nói.

Ông Đường có thực lực còn mạnh hơn Mã Tuân, nếu cao thủ như thế này có thể làm việc cho anh, thì đúng là như hổ thêm cánh.

Bây giờ anh đã quyết định dẫn cả nhà đến định cư ở Yên Đô, những kẻ thù gặp phải sau này sẽ càng ngày càng mạnh.

Nếu có thể được cao thủ mạnh mẽ như ông Đường bảo vệ, đúng là có thể giảm bớt không ít áp lực cho anh.

Nhưng ông Đường lại không thể nào đi theo Dương Chấn, ông lắc đầu nói: “Nhà họ Tào có ân lớn với tôi, mạng của tôi là do nhà họ Tào cho, vì nhà họ Tào, cho dù có chết thì cũng là báo ân!”
Dương Chấn cuối cùng cũng hiểu ra, không có bất cứ hy vọng nào để ông Đường đi theo anh cả.

“Nếu đã thế, xin đắc tội!”
Mặt Dương Chấn dần lạnh đi, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ nương tay với kẻ thù.

Ông Đường cũng không dám khinh thường, lập tức bùng nổ toàn bộ thực lực, hai chân nhúc nhích, cơ thể xông thẳng về phía Dương Chấn.

Chỉ trong nháy mắt, ông và Dương Chấn đã chạm mặt nhau.

“Đùng!”
Dương Chấn không hề nương tay, đấm thẳng vào ngực ông Đường.

Cơ thể ông Đường như diều đứt dây, bay thẳng ra xe hơn mấy mét, rơi mạnh xuống đất.

Ông Đường có tốc độ rất nhanh, nhưng thực lực lại kém xa Dương Chấn.

Ông Đường hoàn toàn không có sức chống cự cú đấm của Dương Chấn, phun máu, hơi thở trông cũng yếu đi rất nhiều.

Cho dù là thế, ông vẫn giãy dụa sợ hãi từ dưới đất bò lên, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Lúc trước khi ở câu lạc bộ Hoàng Kim, ông còn tưởng những gì Dương Chấn thể hiện ra đã rất mạnh, mãi đến lúc này ông mới nhận ra, từ đầu đến cuối, Dương Chấn đều ra tay một cách vô cùng hời hợt.

Còn chuyện rốt cuộc thực lực thật sự của Dương Chấn mạnh đến cỡ nào, ông hoàn toàn không biết được.

Bởi vì ông vẫn chưa thể ép Dương Chấn trong trạng thái mạnh nhất.

Lúc này, Mã Tuân đã chạy đến trước chiếc Bentley, đấm mạnh, phá nát cửa kính xe hơi, kéo tài xế từ trong xe ra ngoài.

Phải giải quyết tài xế trước thì mới có thể bảo đảm Vũ Văn Bân không thể nào chạy thoát.

Trong xe.

Vũ Văn Bân thấy Mã Tuân đấm nát cửa kính xe hơi, lại kéo tài xế ra ngoài, anh đã sợ đến ngu người.

“Mình phải làm gì đây?”
Vũ Văn Bân thật sự rất sợ, anh đột nhiên có hơi hối hận vì đã đối đầu với Dương Chấn.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

“Nhóc con, anh tự xuống xe, hay là muốn để tôi lôi anh xuống xe hả?”
Mã Tuân cười tủm tỉm hỏi.

“Tôi… Tôi tự xuống!” Cuối cùng Vũ Văn Bân cũng hạ quyết tâm.

Thay vì bị Mã Tuân cưỡng ép lôi xuống xe, còn không bằng tự bản thân đi ra, còn đỡ chịu khổ được một chút.

Đúng lúc này, một sát thủ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, còn cầm một thanh dao găm lóe sáng, đâm thẳng vào ngực Mã Tuân.

“Phụt!”
Mã Tuân không trốn kịp, cánh tay bị dao găm đâm thủng một lỗ.

Nhưng anh vẫn không có cơ hội để phản ứng, dao găm lại đâm về phía anh lần nữa.

Anh chỉ có thể ngừng đòn tấn công, vội vàng trốn đi.

Người kia mặc quần áo để đi đêm, gương mặt che kín dưới lớp vải, không thể nhìn thấy rõ mặt.

Dương Chấn lập tức nhướng mày, nhìn chằm chằm ông Đường tức giận nói: “Ông còn thuê sát thủ nữa sao?”
Sát thủ mặc đồ đen kia có động tác cực kỳ nhanh nhẹn, chiêu nào cũng đầy sát khí, chỉ có sát thủ đứng đầu thế giới mới có năng lực ám sát mạnh đến thế này.

“Nếu cậu còn không đi cứu người, chỉ sợ anh em của cậu sẽ chết tại đây đó.” Ông Đường cười lạnh.

Kể cả tay súng bắn tỉa lúc trước, cũng đều là người ông mời đến đối phó với Dương Chấn.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của ông là, vài tay súng bắn tỉa cùng nhau ngắm băn, nhưng Dương Chấn vẫn còn có thể đuổi theo bọn họ.

“Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi chiều ông vậy!”
Trong mắt Dương Chấn hiện lên sát ý càng ngày càng dày đặc.

Vốn anh không muốn trở mặt với nhà họ Tào, chỉ muốn nghe Vũ Văn Bân nói cho anh biết bí mật của mẹ anh, sẽ tha cho Vũ Văn Bân một con đường sống.

Nhưng bây giờ, anh không muốn cho ông Đường thêm bất cứ con đường sống nào nữa.

“Người đó chính là sát thủ giỏi nhất của tổ chức sát thủ Bá Phỉ Tư đứng thứ ba trong thế giới, nếu cậu không đi cứu anh em của cậu, cậu chắc chắn sẽ hối hận.”
Ông Đường cảm nhận được sát ý của Dương Chấn, vội vàng nói.

Dương Chấn nở nụ cười khinh thường: “Nếu tôi nói cho ông biết, sát thủ giỏi nhất của Bá Phỉ Tư lúc trước đã chết trong tay anh em của tôi thì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui