Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn vừa nói xong, một nhà ba người đều ngây ngốc.

Ai cũng không ngờ Dương Chấn đặc biệt sai người đến đón bọn họ là vì muốn bọn họ làm việc cho anh.

Dù sao bọn họ cũng là người nhà họ Tống.

Nếu thật sự làm việc cho Dương Chấn, vậy chẳng phải sẽ đắc tội nhà họ Tống sao?
“Các người không cần trả lời vội, tôi cho các người suy nghĩ một ngày, nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời tôi.”
Không đợi đám người này lên tiếng Dương Chấn đã nói tiếp.

“Tôi…”
Sau khi thoáng thẫn thờ Tống Hoa Nghĩa vui mừng tột độ.

Hắn ta vừa định mở miệng đồng ý liền bị Lý Hiền Thanh ngắt lời: “Không cần một ngày, cho chúng tôi mười phút suy nghĩ là được.”
Dương Chấn khẽ mỉm cười đứng dậy nói: “Nếu các người yên tâm, cứ ở phòng làm việc của tôi suy nghĩ là được.”
Lý Hiền Thanh lộ ra nụ cười biết ơn: “Chúng tôi tất nhiên yên tâm rồi!”
Dương Chấn không nói nữa tạm thời dẫn Lạc Khải ra khỏi phòng làm việc.

“Mẹ, sao mẹ lại ngắt lời con?”
Tống Hoa Nghĩa hơi oán giận nói.

Lý Hiền Thanh nhìn con trai mình nói: “Có phải lúc nãy con muốn nhận lời không?”
Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Có thể làm việc cho cậu Dương tuyệt đối là vinh hạnh của chúng ta.”
“Không dối gạt mẹ, con đã nhờ người bạn trong quân đội giúp con điều tra cậu Dương rồi.

Thế mà với địa vị của người đó cũng không thể điều tra được bất kỳ tin tức nào của cậu ấy.”
“Hơn nữa, thực lực của cậu Dương vô cùng mạnh mẽ, ngay cả cao thủ giúp Tống Hoa Vĩ ba năm liền đoạt chức vô địch hàng năm của câu lạc bộ Hoàng Kim cũng bị Dương Chấn hạ knockout trong tích tắc.”
“Chẳng lẽ mẹ nghĩ chúng ta không vinh hạnh khi được làm việc cho một người như cậu Dương sao?”
Lý Hiền Thanh và Tống Hồng Liên đều là người thân nhất của Tống Hoa Nghĩa.

Hắn ta âm thầm điều tra những việc này tất nhiên không thể nói cho người ngoài được nhưng nói cho bọn họ biết thì không sao.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Hiền Thanh hiểu sâu hơn về thân phận của Dương Chấn, trong lòng hơi kinh ngạc.

“Ý của con là rất có thể cậu ấy có địa vị rất cao trong quân đội?” Lý Hiền Thanh hỏi.

Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Con nghi ngờ cậu ấy một trong những cao thủ đỉnh phong ở biên giới phía Bắc, tiếp xúc gần gũi với người thủ hộ biên giới phía Bắc nhất!”
“Hic!”
Ngay cả Lý Hiền Thanh cũng hít sâu một hơi.

Bốn biên giới lớn của nước Cửu Châu đều có người thủ hộ riêng của mình, trong đó thực lực của người thủ hộ biên giới phía Bắc là mạnh nhất, địa vị và quyền thế cũng là cao nhất.

Dù là chủ gia chủ của Tứ đại Vương tộc và Ngũ đại Hoàng tộc cũng phải khúm núm trước mặt người Thủ hộ biên giới phía Bắc.

Nếu Dương Chấn thật sự là đám người nắm quyền gần gũi người thủ hộ biên giới phía Bắc kia thì chắc chắn anh có thể tiêu diệt Yên Đô Bát Môn.

“Mẹ, những gì con nói đều là sự thật.

Bây giờ mẹ đã biết tại sao con muốn đồng ý với cậu Dương rồi chứ?” Tống Hoa Nghĩa lên tiếng.

“Mẹ, con thấy anh nói không sai.

Với thân phận và địa vị của anh Dương, nếu có thể làm việc cho anh ấy chính may mắn của chúng ta”.

Tống Hồng Liên cũng lên tiếng: “Hơn nữa, chúng ta đã bị nhà họ Tống đuổi khỏi gia tộc, bây giờ trên người không có đồng nào, sợ là khắp Yên Đô này không ai dám chứa chấp chúng ta đâu.”
Lý Hiền Thanh cũng không đồng ý ngay, mà vẻ mặt rất phức tạp nhìn Tống Hồng Liên sau đó lại nhìn Tống Hoa Nghĩa nói: “Không phải mẹ muốn con từ chối cậu Dương, mà là muốn tranh thủ một cơ hội chắc chắn nhất cho các con.”
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên đều ngẩn ngơ không hiểu.

“Dù sao đi nữa cậu Dương cũng đã giết chết con cháu của nhà họ Tống, ngay cả ông nội của các con cũng đã đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Tống, con nghĩ nhà họ Tống sẽ bỏ qua cho cậu Dương dễ dàng vậy sao?”
“Vì thế mẹ không đồng ý với cậu Dương ngay lập tức, chính là vì muốn tìm hiểu thêm một chút nữa về cậu Dương từ các con.”
“Nếu mẹ đã biết thì đương nhiên sẽ không từ chối sự giúp đỡ của cậu Dương, nhưng mẹ có thể chắc chắn một điều là nhà họ Tống sẽ tìm cậu Dương trả thù.”
“Các con cũng đã nói, bối cảnh của cậu Dương rất hùng hậu, nếu nhà họ Tống thật sự tìm cậu Dương trả thù thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Đến lúc đó các con bị kẹt giữa cậu Dương và nhà họ Tống, các con sẽ giải quyết thế nào?”
Vẻ mặt Tống Hiền Thanh nghiêm túc hỏi.

Tống Hoa Nghĩa nghe vậy nhất thời cúi đầu.

Không phải hắn ta chưa từng nghĩ tới việc này mà là không muốn nghĩ tới.

“Nghĩa, mẹ rất hiểu rõ tính cách của con.

Trong suy nghĩ của con, ba con vì nhà họ Tống mới chết nên dù có chết con cũng sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ nhà họ Tống.”
Vẻ mặt Lý Hiền Thanh ôn hòa nói: “Nếu nhà họ Tống muốn gây phiền phức cho cậu Dương thì con đúng là đã tự đào hố chôn mình rồi.

Đến lúc đó, con sẽ cầu xin cho nhà họ Tống hay để cậu Dương tiêu diệt nhà họ Tống đây?”
“Mẹ nghĩ, dù thế nào nhưng cả hai đều phải không là kết cục mà con muốn nhìn thấy, đúng không?”
Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Mẹ, con đã hiểu rõ ý của mẹ, là con nghĩ việc này quá đơn giản.”
“Vì vậy mẹ muốn bàn với cậu Dương một điều kiện đó chính là nếu có ngày nhà họ Tống chủ động gây chuyện với cậu ấy thì hy vọng cậu ấy có thể nương tay, tha cho nhà họ Tống một con đường sống.”
Lý Hiền Thanh nghiêm túc nói: “Chỉ cần Dương Chấn đồng ý chúng ta sẽ làm việc cho cậu ấy!”
“Mẹ, chúng ta làm vậy có hơi được đằng chân lân đằng đầu không?”
Tống Hồng Liên bỗng nói: “Nhà họ Tống đã đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, chúng ta vốn đã đi đến đường cùng rồi, anh Dương có lòng tốt chứa chấp chúng ta, thế mà chúng ta lại còn bàn điều kiện với anh ấy?”
Lý Hiền Thanh nhìn con gái mình trong lòng bỗng chua xót.

Bà ta biết, con gái của mình đã hãm quá sâu trong tình cảm đối với Dương Chấn.

Bây giờ vì tình yêu thậm chí mất luôn cả khả năng suy nghĩ.

“Liên à, mẹ nói không sai, chúng ta nên bàn điều kiện này với cậu Dương.”
Tống Hoa Nghĩa rất sáng suốt giải thích với em gái mình: “Chúng ta là bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, đã đi đến bước đường cùng, nhưng nếu chúng ta không có bất kỳ giá trị nào thì tại sao cậu Dương lại chìa tay ra giúp đỡ chúng ta?”
“Liên à, anh thấy em thầm thương trộm nhớ cậu Dương nên muốn làm việc bên cạnh cậu Dương đúng không?”
Tống Hoa Nghĩa cười trêu ghẹo.

Tống Hồng Liên nghe vậy sắc mặt lập tức đỏ lựng.

Cô ta trợn mắt với Tống Hoa Nghĩa, gắt giọng: “Anh, anh đừng nói lung tung!”
“Ha ha, được, anh không nói lung tung, không nói lung tung!” Tống Hoa Nghĩa cười lớn nói.

Lý Hiền Thanh tán thưởng nhìn Tống Hoa Nghĩa, tuy hắn ta cũng muốn làm việc cho Dương Chấn nhưng ít nhất cũng giữ được lý trí.

“Mẹ, vậy chúng ta cứ quyết định bàn bạc với cậu Dương trước.

Nếu cậu Dương đồng ý thì sau này chúng ta sẽ làm việc cho cậu ấy.” Tống Hoa Nghĩa lên tiếng.

Lý Hiền Thanh gật đầu, cười hỏi: “Nếu cậu Dương từ chối thì sao?”
Tống Hoa Nghĩa lập tức im lặng.

Hắn ta chỉ nghĩ tới việc Dương Chấn đồng ý chứ chưa từng nghĩ tới trường hợp anh sẽ từ chối.

“Nếu cậu ấy từ chối chúng ta sẽ rời khỏi Yên Đô, ân oán giữa nhà họ Tống và Dương Chấn sẽ không liên quan gì đến chúng ta.”
Tống Hoa Nghĩa im lặng một hồi, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Dù nhà họ Tống có bị diệt, ít nhất chúng ta đã làm hết khả năng của mình rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui