Chàng Rể Chiến Thần


Tống Hoa Vĩ nghe Dương Chấn nói vậy cũng không khỏi giật mình.

Nhưng nghĩ đến mấy cao thủ hàng đầu của nhà họ Tống mà mình đã dẫn tới đây, trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha ha…”
Tống Hoa Vĩ đột nhiên bật cười: “Cười chết tôi rồi, Một chủ tịch công ty mà cũng đám đối nghịch với nhà họ Tống, còn dám tuyên bố muốn giết tôi?”
“Đệch, mày có biết nhà họ Tống ở Yên Đô đại diện cho cái gì không?”
“Nhà họ Tống là một trong tám gia tộc hàng đầu của Yên Đô Bát Môn, đối với mày đó chính là ông trời của Yên Đô!”
“Mày có biết mấy người bên cạnh tao là ai không?”
“Bọn họ là cao thủ hàng đầu của nhà họ Tống, mày có thể đụng được đến một sợi tóc của tao không còn khó nói chứ đừng nói đến việc giết tao!”
Tống Hoa Vĩ cực kỳ hống hách, giọng điệu ngông cuồng, khinh bỉ Dương Chấn ra mặt.

Xung quanh không chỉ có nhân viên của tập đoàn Nhạn Chấn mà còn có rất nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Chấn, nghe được lời của Tống Hoa Vĩ ai nấy cũng sững sờ.

Hầu như không ai tin Dương Chấn có thể đối phó Tống Hoa Vĩ.

Dù sao trong suy nghĩ của người Yên Đô, Yên Đô Bát Môn là tám gia tộc hàng đầu, người dám đắc tội với bọn họ chỉ có đường chết.

“Tống Hoa Vĩ, anh mau câm miệng cho tôi! Nếu anh nói nhảm thêm một câu nữa, chắc chắn anh sẽ phải hối hận!”
Tống Hoa Nghĩa gào lên, rất muốn xông lên bụm miệng Tống Hoa Vĩ lại.

Hắn ta đã nhìn thấy sát khí mãnh liệt lóe lên trong mắt Dương Chấn.

Đúng lúc này điện thoại của Tống Hoa Vĩ đột nhiên reo lên liên tục.

“Là điện thoại của ông nội, chắc chắn ông nội đang hối tôi mau phế bỏ tay chân của tên nhóc này, sau đó dẫn nó về nhà họ Tống chịu phạt.”
Tống Hoa Vĩ thấy điện thoại gọi tới vẻ mặt đắc ý cười nói.

Anh ta vừa nói vừa nhận điện thoại, cười nói: “Ông nội, ông đừng gấp, cháu đã tới tập đoàn Nhạn Chấn, gặp được Dương Chấn rồi, bây giờ đang chuẩn bị phế bỏ hai tay hai chân của nó đây…”
“Đồ khốn kiếp, nếu mày dám đụng tới một sợi tóc của cậu Dương thì từ đây về sau hãy cút khỏi nhà Tống cho tao!”
Tống Hoa Vĩ chưa kịp nói xong Tống Thanh Sơn đã tức giận gào lên.

Lúc nãy Tống Hoa Vĩ vẫn còn dương dương tự đắc, lúc này sắc mặt cứng ngắc, khó mà tin nổi.

Rõ ràng Tống Thanh Sơn bảo anh ta dẫn người tới tìm Dương Chấn mà.

Sao đột nhiên thay đổi thế này?
“Ông nội, cháu…”
Tống Hoa Vĩ vừa muốn giải thích, Tống Thanh Sơn lại giận dữ hét lên lần nữa: “Câm miệng cho tao.

Mày hãy mau cầu xin cậu Dương tha thứ, nếu cậu Dương không tha thứ, thì sau này Tống Thanh Sơn tao sẽ không có đứa cháu như mày nữa!”
Lần này, Tống Hoa Vĩ sợ thật rồi, rõ ràng Tống Thanh Sơn rất tức giận, nếu ông ta không nhận anh ta là cháu trai, vậy anh ta sẽ mất cơ hội với vị trí người thừa kế nhà họ Tống.

“Ông nội, con biết rồi! Con biết rồi!” Tống Hoa Vĩ vội vã đáp.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tống Hoa Vĩ đờ đẫn nhìn Dương Chấn thật sâu, lúc này anh ta mới sực tỉnh người đàn ông trẻ trước mặt lúc này đúng là không trêu chọc nổi.

Tuy anh ta không hiểu điều gì đã khiến Tống Thanh Sơn thay đổi quyết định nhưng anh ta hiểu rõ nhất định đã xảy ra việc gì rồi.

Nếu anh ta không được Dương Chấn tha thứ sợ là nhà họ Tống sẽ gặp rắc rối lớn.

“Bụp!”
Trong lúc mọi người còn đang ngây người thì Tống Hoa Vĩ vừa nãy còn hống hách trước mặt Dương Chấn lúc này đột nhiên quỳ phịch xuống trước mặt anh.

Ầm!
Mọi người ngây ra như phỗng, chẳng mấy chốc hiện trường bỗng trở nên sôi sục.

“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Tại sao Tống Hoa Vĩ lại quỳ xuống đất?”
“Anh ta là cháu đích tôn ba đời của nhà họ Tống đấy, mỗi một hành động, cử chỉ của anh ta đều đại diện cho nhà họ Tống, cái quỳ này cũng là đại diện cho nhà họ Tống luôn sao?”
“Chẳng lẽ các người không nghe nói, tối qua tại câu lạc bộ Hoàng Kim, có một người trẻ tuổi ép Tống Hoa Vĩ nằm trên mặt đất lăn khỏi đó trước mặt mọi người sao?”

Hiện trường sôi sùng sục, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán chuyện của Tống Hoa Vĩ.

Tống Hoa Nghĩa cũng ngẩn ra, bởi hắn ta hiểu rõ Tống Hoa Vĩ là người kiêu ngạo cỡ nào.

Vấn đề là vừa nãy Tống Hoa Vĩ nghe điện thoại của Tống Thanh Sơn, thế nên Tống Hoa Vĩ đột nhiên quỳ xuống là do Tống Thanh Sơn yêu cầu sao?
Nghĩ đến lai lịch khó dò của Dương Chấn, Tống Hoa Nghĩa đột nhiên nhận ra chắc chắn nhà họ Tống đã bị cảnh báo.

“Cậu Dương, tôi sai rồi.

Mong cậu rộng lòng tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ dám kiếm chuyện với cậu nữa.”
Tống Hoa Vĩ quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.

Dương Chấn không nói gì mà đi về phía Tống Hoa Vĩ.

Tống Hoa Vĩ chỉ cảm thấy cả người run rẩy, nhất là nhớ tới thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn đã biểu hiện tối qua, anh ta càng sợ hãi không thôi.

“Vừa nãy anh nói muốn chặt đứt tay chân của tôi, sau đó dẫn tôi đến nhà họ Tống?”
Mãi đến khi đứng trước mặt Tống Hoa Vĩ, Dương Chấn mới dừng lại từ trên nhìn xuống lạnh lùng hỏi.

Cả người Tống Hoa Vĩ ướt sũng mồ hôi lạnh, không ngừng lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không có, vừa rồi tôi chỉ nói nhảm mà thôi.

Tôi làm sao dám phế bỏ tay chân của cậu chứ?”
“Bảo tôi tha cậu cũng được.”
Dương Chấn bỗng nói.

Tống Hoa Vĩ lập tức mừng như điên: “Cảm ơn cậu Dương! Cảm ơn cậu Dương!”
“Anh vừa mới nói muốn phế bỏ tay chân của tôi.

Con người tôi cũng không tham lam, nếu anh muốn phế tay chân của tôi thì tôi cũng muốn phế tay chân của anh.

Bảo người của anh chặt đứt tay chân của anh đi, rồi tôi sẽ cho anh rời đi.”
Tâm trạng vui mừng của Tống Hoa Vĩ còn chưa biến mất thì câu nói tiếp theo của Dương Chấn đã khiến anh ta dại ra.

“Cậu Dương, tôi…”
Tống Hoa Vĩ vẫn chưa nói xong đã bị Dương Thanh cắt lời: “Đối với tôi, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, tôi không muốn cò kè mặc cả.”
Tống Hoa Vĩ nghe vậy, cả người xụi lơ.

Rõ ràng Dương Chấn đang ám chỉ tối qua anh đã giết chết Tống Hoa Đông rồi, hôm nay cũng có thể giết chết anh ta.

“Cậu Dương, tôi đã thỏa hiệp rồi, lẽ nào cậu vẫn không buông tha cho tôi sao?”
Tống Hoa Vy gằn giọng hỏi.

Dương Chấn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi vốn định lấy mạng của anh.

Nếu không vì Tống Hoa Nghĩa cầu xin, bây giờ anh đã trở thành cái xác rồi!”
Tống Hoa Nghĩa nghe được lời của Dương Thanh, cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, thì ra Dương Chấn là vì không muốn để mình khó xử nên mới đồng ý tha cho Tống Hoa Vĩ một con đường sống.

“Tống Hoa Vĩ, nếu tôi đoán không lầm, thì lúc nãy ông nội gọi đến là để bảo anh cầu xin cậu Dương đúng không?”
Tống Hoa Nghĩa bước tới, nhìn Tống Hoa Vĩ nói: “Anh cũng hiểu rõ từ trước tới nay không ai có thể làm trái lệnh của ông nội.”
“Bây giờ tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, trong ba đời của nhà họ Tống, sẽ không còn ai tranh đoạt vị trí người thừa kế với anh nữa.”
“Bây giờ anh cần giữ lại mạng sống thì tương lai mới có thể làm người kế thừa được vị trí chủ nhà.”
“Cậu Dương bảo anh phế bỏ tay chân anh hãy làm theo đi!”
Lời của Tống Hoa Nghĩa khiến Tống Hoa Vĩ sực tỉnh.

“Được, tôi nghe làm theo!”
Tống Hoa Vĩ cắn răng nói với cao thủ nhà họ Tống mà anh ta đã dẫn tới: “Chặt đứt tay chân của tôi đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui