Dương Chấn cũng rất ngạc nhiên khi thấy Trần Anh Hào ở đây.
“Đây là sản nghiệp của nhà họ Trần?” Dương Chấn hỏi.
Trần Anh Hào không dám sơ suất, vội vàng gật đầu: “Thưa anh Dương, nhà họ Trần chúng tôi mở nhà hàng ở chín tỉnh trên toàn quốc.”
Nhìn quy mô nhà hàng của nhà họ Trần, chắc chắn thuộc năm sao, nhà họ Trần muốn khiến cho việc kinh doanh của gia tộc mình phát triển rực rỡ khắp nơi!
Dương Chấn biết rõ, thành phố Thiên Phủ, chợ đồ cổ lớn nhất ở Yên Đô, cũng là sản nghiệp của nhà họ Trần.
Dương Chấn khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Trần Anh Hào run lên, ở trước mặt Dương Chấn, anh ta không dám thở mạnh.
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến đám người Bàng Thúy Diễm choáng váng.
“Trần Anh Hào, anh dám động vào ông đây, lá gan cũng lớn lắm, sản nghiệp của nhà họ Trần đợi bị quét sạch khỏi Yên Đô đi!”
Thái Văn bị đánh đến hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, Trần Anh Hào đột nhiên hơi lo lắng, nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ cúi đầu trước Thái Văn, nhưng hôm nay thì khác, Thái Văn đã đắc tội với Dương Chấn.
Những gì Dương Chấn làm hồi đó với nhà họ Trần đã khắc sâu trong đầu anh ta, nếu lựa chọn giữa Thái Văn và Dương Chấn, anh ta sẽ chỉ chọn Dương Chấn.
Hơn nữa, sở dĩ nhà họ Trần có được ngày hôm nay có thể nói là mượn sức của Dương Chấn mà ra.
Ông nội của anh ta, Trần Hưng Hải cũng đã cảnh báo tất cả con cháu nhà họ Trần rằng cho dù là Thiên Vương lão tử muốn chống lại Dương Chấn, thì họ cũng phải đứng về phía Dương Chấn vô điều kiện.
“Thái Văn, trước tiên anh nên suy nghĩ xem mình có còn mạng để rời khỏi đây không.” Trần Anh Hào lạnh lùng nói.
Ở trước mặt Dương Chấn, có thể anh ta rất nhát gan, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ như thế trước mặt bất cứ ai.
“Được! Tốt nhất anh nên giết ông đây, nếu không anh sẽ chết rất thảm, tôi bảo đảm!” Thái Văn rống lên.
“Đánh! Đánh chết cho tôi!” Trần Anh Hào ra lệnh, mấy người đàn ông vạm vỡ càng dùng sức hơn.
“Anh Dương, anh muốn anh ta sống hay chết?”
Trần Anh Hào đột nhiên đến gần Dương Chấn và nhỏ giọng hỏi.
Dương Chấn nhìn chằm chằm Trần Anh Hào, trong lòng rất hài lòng với cậu thanh niên không lớn hơn mình mấy tuổi này.
“Phế tay chân, ném ra ngoài!”
Dương Chấn không đè nén giọng nói như bình thường.
“Vâng, anh Dương!”
Trần Anh Hào đáp lại, sau đó trong mắt anh ta lóe lên ánh sáng dữ tợn, anh ta ra lệnh: “Phế tay chân, sau đó ném những tên khốn này ra ngoài!”
“Anh Hào, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin đừng phế tay chân của tôi, Anh Hào, tôi biết sai rồi, xin đừng … a …”
Đến lúc này, Thái Văn mới biết Trần Anh Hào thực sự dám phế anh ta, anh ta vội vàng cầu xin.
Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn, mấy người đàn ông vạm vỡ nâng ghế lên và đập vào tay chân của anh ta.
Sau khi Thái Văn hét lên vài lần, anh ta đã hoàn toàn ngất đi.
Nhất thời, cả phòng bao đều im lặng như tờ.
Ba người Thạch Bằng, Tiêu Đạt Việt và Lương Vũ, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ.
Trong mắt họ, cậu ấm nhà họ Thái cứ như vậy mà bị phế tay chân, vứt ra ngoài như rác rưởi.
Họ thực sự không thể hiểu được, Trần Anh Hào chỉ là chủ một nhà hàng, Dương Chấn bảo anh ta ra tay, thế mà anh ta thực sự dám ra tay với Thái Văn?
Mặc dù không thể hình dung ra được, nhưng thực tế chính là như vậy.
Chẳng bao lâu, người của nhà họ Thái trong phòng bao đều bị quét sạch như rác rưởi.
“Bây giờ, chúng ta tính toán món nợ vừa rồi.”
Dương Chấn bất ngờ nhìn về phía đám người Thạch Bằng.
“Ầm!”
Gần như cùng lúc, cả ba người đều quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Anh Dương, là đám chó bọn tôi có mắt như mù, dám đụng đến anh Dương.
Chúng tôi cầu xin anh Dương tha cho chúng tôi một mạng.
Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa.”
“Mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó thì cút đi.”
Dương Chấn nói.
Những người này giỏi nịnh nọt chứ không đáng tội chết, chặt đứt một cánh tay cũng xem như là một bài học.
Bên cạnh Dương Chấn, Trần Anh Hào đang nhìn chằm chằm vào họ, ngay cả cậu ấm của nhà họ Thái cũng bị chặt đứt chân tay và ném ra ngoài, huống chi là họ?
Sau khi mấy người họ nhìn nhau, cũng không do dự nữa, nhấc chiếc ghế đẩu lên và đập mạnh xuống cánh tay của mình.
Ngay sau đó, vài tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên.
“Dương… anh Dương, em… bọn em bây giờ đi được chưa?” Lương Vũ kéo cánh tay bị phế, run rẩy nói.
“Thanh toán tiền rồi cút đi!” Dương Chấn quát.
Sau khi đám người Thạch Bằng thanh toán xong tiền, rồi nhanh chóng chạy đi.
“Tôi biết anh Dương không phải người thường, quả nhiên là như vậy.”
Trương Nhiên đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Chấn nở nụ cười quyến rũ, khi nói xong, cả người liền dán lên người Dương Chấn.
Dương Chấn cau mày, tránh ra một chút, lạnh giọng nói: “Người cô hôi quá, tránh ra!”
Nụ cười trên mặtTrương Nhiên chợt đông lại, nhưng sau khi chứng kiến tình cảnh thê thảm của những người vừa rồi, cho dù rất tức giận cũng không dám biểu hiện ra.
“Anh Dương thật biết nói đùa.”
Trương Nhiên không hề xấu hổ cười nói, lần này tránh Dương Chấn ra, đi đến bên cạnh Bàng Thúy Diễm, rất thân thiết nắm tay Bàng Thúy Diễm và nói: “Thúy Diễm, cậu thật không thú vị chút nào.
Chúng ta dù gì cũng là bạn bè tốt bốn năm đại học, cậu có một người bạn trai tuyệt vời như vậy, cũng không biết nói cho bọn tớ.”
“Cút ngay!”
Bàng Thúy Diễm đẩy cô ta ra, cô ta thật sự không muốn dính dáng gì đến một người phụ nữ vô liêm sỉ như này.
“Đồ đê tiện, cô thật không biết xấu hổ.
Bọn tôi vì giúp cô nên mới đắc tội với nhân vật lớn kia.
Cô thì tốt rồi, tự mình đưa lên thì thôi, còn kéo theo chúng tôi làm gì?”
Châu Hân và Nhiếp Giang tức giận, mắngTrương Nhiên.
Mặc dù họ cũng ghen tị vì Bàng Thúy Diễm có được một người bạn trai lợi hại như Dương Chấn, nhưng họ cũng không biết xấu hổ nhưTrương Nhiên.
Vẻ mặtTrương Nhiên hơi khó coi, khóc lóc nói: “Tớ làm như vậy không phải là để bảo vệ các cậu sao?”
“Là do bạn trai của các cậu không quan tâm đến các cậu.
Tớ cũng không biết anh Dương lại lợi hại như vậy.
Tớ cho rằng khó mà thoát khỏi, mới muốn giúp đỡ các cậu.
Ai biết các cậu lại nghĩ tớ là loại người như vậy.”
Người phụ nữ này nếu thi vào học viện diễn kịch thì đúng là nhân tài, nói khóc liền khóc.
“Câm miệng!”
Trần Anh Hào đột nhiên hét lên, anh ta biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt người khác, cũng nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trên mặt Dương Chấn.
Trương Nhiên ngay lập tức im lặng, nhìn Trần Anh Hào một cách đáng thương.
Trần Anh Hào thận trọng nhìn Dương Chấn: “Anh Dương, người phụ nữ này nên xử lý thế nào?”
Trương Nhiên trở nên căng thẳng khi nghe những lời của Trần Anh Hào.
“Đuổi cô ta ra khỏi Yên Đô vĩnh viễn, nếu cô ta dám bước vào Yên Đô, không cần báo cáo với tôi, giết chết.” Dương Chấn lạnh lùng nói, không hề tỏ ra thương hạiTrương Nhiên.
Trương Nhiên chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất, Yên Đô là một nơi tràn đầy tương lai, nếu rời khỏi đây, giấc mộng của cô ta cũng sẽ tan thành mây khói.
“Người đâu, đưa người phụ nữ này đến sân bay, phải nhìn cô ta rời đi.
Nếu cô ta dám chạy trốn, thì tìm nơi nào không có người mà chôn đi!”
Trần Anh Hào ra lệnh, hai người đàn ông to lớn bước lên và bắtTrương Nhiên rời đi..