Khi Giám đốc của Dạ Thượng Hoàng Triều nhìn về phía Dương Chấn, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Vừa rồi Dương Tùng mới nói phòng đế vương là Dạ Thượng Hoàng Triều để lại cho vị khách tôn quý, chỉ là bây giờ, vị Gíam đốc này lại mời bọn họ đi vào phòng đế vương.
Dương Chấn không phải một tên vô danh tiểu tốt à?
Sao bỗng nhiên lại biến thành vị khách tôn quý nhất của Dạ Thượng Hoàng triều?
Dương Chấn cũng không khỏi nhíu mày, vừa rồi khi người đẹp tiếp tân ngoài cửa nói với anh rằng đã chuẩn bị tốt phòng đế vương, anh đã tỏ vẻ mình là đi theo bạn bè tới.
Khi mọi người ở đây đang kinh ngạc không thôi, Dương Tùng bỗng nhiên tiến lên, trên mặt đầy tươi cười: “Giám đốc Vương, khách khí như vậy làm gì?”
Giám đốc Vương không hiểu ra sao liếc nhìn Dương Tùng, nhưng nghĩ đến Dương Tùng là bạn Dương Chấn, ông ta chỉ có thể tươi cười chào đón: “Vậy mời các vị đi theo tôi đến phòng đế vương?”
“Được! Dẫn đường!”
Dương Tùng cười lớn nói.
Tất cả mọi người đều trong trạng thái ngơ ngác ngán ngẩm, cả đám đi theo Giám đốc Vương đến phòng đế vương, vừa mới đi vào phòng, mọi người đã bị cách trang hoàng trong phòng dọa sợ.
Trong phòng riêng rộng lớn, bốn vách tường treo đầy các tác phẩm hàng thật của nhưng tác giả nổi tiếng, trang hoàng vô cùng xa hoa, ngay cả đồ đạc trong phòng cũng là gỗ lim cao nhấp nhất.
“Đây là Lafite năm 82, coi như lễ gặp mặt gửi đến anh Dương.”
Giám đốc Vương sai người mang hai chai Lafite lên rồi mới cẩn thận rời đi.
“Dương Tùng, cậu trở thành vị khách tôn quý nhất của Dạ Thượng Hoàng Triều từ khi nào đấy?”
Thượng Hiểu Hà ở bên cạnh bỗng nhiên kinh ngạc hỏi han.
“Đúng vậy, thật sự bất ngờ Dương Tùng mới là người che giấu sâu nhất.” Vương Hoan cũng cười nói.
Thật ra Dương Tùng cũng rất mơ hồ, đến bây giờ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nói nhân vật lớn sau lưng nhà họ Trần có quan hệ tốt với nhà họ Dương bọn họ à?
Nhưng trong phòng chỉ có mình anh ta họ Dương, vừa rồi Giám đốc Vương của Dạ Thượng Hoàng Triều lại gọi anh ta là anh Dương, vậy khẳng định là có quan hệ với nhà họ Dương rồi.
Về phần Dương Chấn, anh đã sớm bị anh ta xem nhẹ, những người khác căn bản càng không nghĩ anh Dương trong miệng Giám đốc Vương có liên quan gì đến Dương Chấn cả.
Ngay cả Mạc Đông Húc cũng nghĩ là nhà họ Dương đi lại với nhân vật lớn, cười nói: “Dương Tùng, thằng nhóc cậu thật đúng là giấu đủ sâu, vốn còn nói tôi mời mọi người, bây giờ xem ra ngay cả cơ hội cũng không có.”
“Ha ha ha…”
Dương Tùng đột nhiên cười phá lên: “Ngày hôm qua ba tôi còn nói với tôi ông có một người bạn quan hệ rất tốt, muốn đến Yên Đô phát triển, còn nói là nhân vật lớn bối cảnh vô cùng trâu bò, vốn dĩ tôi còn tưởng là ba thôi chém gió, không ngờ lại là thật.”
“Nhân vật lớn có quan hệ tốt với ba tôi thế mà lại là nhân vật lớn thâu tóm hết tài sản nhà họ Thái.”
“Nếu biết sớm thì lúc vừa đến tôi đã nói với bọn họ tôi là người nhà họ Dương rồi.”
Dương Tùng đắc ý cười lớn, trong lòng cũng đã cho rằng ba mình và nhân vật lớn sau lưng Dạ Thượng Hoàng Triều có quen biết, nếu không sao bọn họ có thể để phòng đế vương lại cho mình?
“Cùng là họ Dương, cậu nói sao lại chênh lệch lớn như vậy?”
Thượng Hiểu Hà bỗng nhiên quái gở nói.
Vương Hoan cũng cười lạnh: “Cái này thật không có cách nào, có khi người nào đó còn chưa từng thấy phòng đế vương sa hoa thế này bao giờ?”
“Phòng riêng xa hoa như vậy không phải ai cũng có tư cách đi vào, nếu không phải xem ở mặt mũi của Tiểu Liên thì có một số người có khi đến cơ hội đi vào Dạ Thượng Hoàng cũng không có.”
Dương Tùng cũng cười lạnh, sau khi nói xong, anh ta còn nhìn Dương Chấn, nói đầy thâm ý: “Dương Chấn, tôi nói có đúng không?”
Dương Chấn cũng không để ý, loại tiểu tốt thế này, nếu anh thật muốn so đo thì không phải sẽ mệt chết à?
Hôm nay anh đến đây là đi cùngTống Hồng Liên, những người khác đều bị anh coi là không khí.
“Được rồi, các cậui đừng nói nữa!”
Lúc này Trần Hân Như đứng ra khuyên.
Quan hệ của cô ta vàTống Hồng Liên không tồi, đã nhìn ra sự tức giận trên mặtTống Hồng Liên, cho nên lúc này mới vội vàng lên tiếng.
Những người khác cũng phát hiện sắc mặtTống Hồng Liên rất khó coi, lúc này mới không nhắm vào Dương Chấn nữa.
“Được rồi, chúng ta không nói người khác, nói Đông Húc đi!”
Trần Hân Như cười nói.
“Lúc trước khi còn đi học, tôi chỉ thấy lớp chúng ta hơn ba mươi người, chỉ có Đông Húc mới là người có tiền đồ nhất, bao nhiêu năm trôi qua, quả thật đúng là như vậy.”
Thượng Hiểu Hà là người đầu tiên nói ra ý kiến.
Vương Hoan nói ngay: “Đúng vậy, nếu biết trước Đông Húc xuất sắc như vậy thì năm đó tôi đã xuống tay trước.”
“Cho dù cậu có xuống tay trước thì Đông Húc cũng chướng mắt cậu, ha ha!” Dương Tùng cười nói.
Vương Hoan cho anh một ánh nhìn xem thường, lại nhìn Tôn Mỹ Quyên, cười nói: “Đương nhiên tôi biết mình không xứng với Đông Húc, cũng chỉ có người phụ nữ như chị dâu Mỹ Quyên mới là trời sinh một đôi với Đông Húc!”
“Đúng, chị dâu Mỹ Quyên và Đông Húc quả thật là trai tài gái sắc, quả thực là đôi vợ chồng hoàn mĩ nhất hôm nay.” Thượng Hiểu Hà vội nói.
“Được rồi, mấy người đừng tâng bốc chúng tôi nữa, lại tâng bốc là tôi phải bay lên đấy.”
Tôn Mỹ Quyên cười nói, trên mặt là nụ cười cao ngạo, chủ động nâng ly nói: “Nào, tôi và Đông Húc kính mọi người một ly.”
“Ha ha…”
Khắp phòng đều là tiếng hoan hô cười nói.
Về phần Dương Chấn vàTống Hồng Liên, cả hai giống như là không khí không ai nhìn thấy.
Trên mặtTống Hồng Liên còn có vài phần đau khổ, nhất là khi nhìn thấy Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên ân ái, trong lòng lại càng khó chịu.
Dương Chấn âm thầm thở dài, xem ra muốn cô nàng này hoàn toàn buông bỏ tên Mặc Đông Húc mặt người dạ thú thì cần phải dù cách đặc biệt.
“Thật ra nói tiếp thì người tôi cần cảm ơn nhất có lẽ chính làTống Hồng Liên!”
Tôn Mỹ Quyên bỗng nhiên cười nói.
Nghe vậy, mọi người chỉ cảm thấy khó hiểu.
Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên Tôn Mỹ Quyên vàTống Hồng Liên gặp mặt.
Ngay cảTống Hồng Liên cũng mờ mịt không hiểu, nghi hoặc nhìn Tôn Mỹ Quyên.
“Nào, Tiểu Liên, tôi kính cô một ly!”
Tôn Mỹ Quyên chủ động rót đầy ly rượu choTống Hồng Liên, lại rót đầy cho mình, cười nâng ly.
Tống Hồng Liên chỉ hận Mạc Đông Húc, còn đối với Tôn Mỹ Quyên thì không có ác cảm gì, huống chi là đối phương chủ động kính rượu cô ấy, cô ấy đương nhiên sẽ không từ chối đối phương, bèn vội vàng cầm ly có chân dài lên.
“Tôi và cô Tôn mới gặp mặt lần đầu, có lẽ không thể nói cảm ơn hay không chứ?”Tống Hồng Liên hỏi.
Tôn Mỹ Quyên cười: “Đương nhiên phải cảm ơn, nếu lúc trước không phải cô và Đông Húc chia tay thì sao tôi có thể tìm được người chồng xuất sắc như vậy?”
Những lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu được Tôn Mỹ Quyên không phải thật sự cảm ơn mà là muốn làmTống Hồng Liên mất mặt.
Qủa nhiên, biểu cảm trên mặtTống Hồng Liên lập tức cứng đờ, bàn tay đang cầm ly hơi run lên, thiếu chút nữa là rượu bị tràn ra ngoài.
“Cô phải cầm cho chắc tay vào, đây chính là rượu Lafite năm 82, mỗi một giọt cũng là giá trị xa xỉ, nếu không phải hôm nay họp lớp thì có lẽ cả đời này cô và chồng cô cũng không có cơi hội uống.”
Tôn Mỹ Quyên cười ha ha nói.
Dứt lời, cô ta cầm ly rượu nhấp nhẹ một ngụm.
Vẻ mặtTống Hồng Liên đầy giận dữ, trước kia khi cô còn ở nhà họ Tống, tuy rằng không có địa vị gì nhưng dù sao cũng là dòng chính nhà họ Tống, nào có từng bị nhục nhã như vậy?
Đúng lúc này, Dương Chấn bỗng nhiên đứng lên, không ai rót rượu cho anh thì chính anh tự rót cho mình một ly đầy.
“Ranh con, đây chính là Lafite năm 82 do Dạ Thượng Hoàng Triều đưa cho tao, mày có tư cách uống à?” Dương Tùng lập tức nói.
Dương Chấn liếc mắt nhìn sang, cái liếc mắt này khiến Dương Tùng cảm thấy cả người lạnh lẽo, như là bị dã thú theo dõi.
“Anh ta muốn uống thì để cho anh ta uống.” Mạc Đông Húc cười lạnh, anh ta cũng muốn nhìn xem Dương Chấn muốn làm gì.
Tống Hồng Liên thấy Dương Chấn đột nhiên đứng lên thì bỗng dưng có hơi khẩn trương.
Cô ấy biết Dương Chấn là ai, nếu thật sự bùng nổ thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Cô đã cảm ơn vợ tôi thì có phải tôi cũng nên cảm ơn chồng cô một tiếng không?”
Dương Chấn cười tủm tỉm hỏi Tôn Mỹ Quyên.
Tôn Mỹ Quyên nhướng mày, trong mắt tràn đầy uy hiếp: “Chồng tôi có thân phận gì, cho dù anh muốn cảm ơn thì cũng không có tư cách!”
Dương Chấn lại không thèm để ý cô ta mà chỉ nhìn sang Mạc Đông Húc, anh cười nói: “Mạc Đông Húc, vô cùng cảm ơn anh năm đó đã rời khỏi Tiểu Liên, nếu không tôi cũng không tìm được người phụ nữ xuất sắc như vậy.”
“Anh muốn chết à!” Tôn Mỹ Quyên lập tức nổi giận.
Mạc Đông Húc nâng tay ngăn cản Tôn Mỹ Quyên, hai mắt hơi nheo lại: “Không cần cảm ơn!”
“Tôi kính anh một ly!”
Dương Chấn mỉm cười, ở trước mặt bao người, anh nâng ly rượu lên giữa không trung, từ từ nghiêng ly.
“Ào.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Chấn thế mà lại hắt cả ly rượu Lafite năm 82 giá trị xa xỉ xuống đất.
Mặt mũi Mạc Đông Húc lập tức trở nên vặn vẹo, chỉ có kính rượu cho người chết thì mới đổ xuống đất như vậy.
Dương Chấn nói là kính mình, thế mà lại đổ hết rượu xuống đất, đây căn bản chính là khiêu khích.
Những người khác đều thay đổi sắc mặt.
“Dương Chấn, mày muốn chết đúng không, dám làm nhục Đông Húc!”
“Thằng vô dụng này, mày có biết Đông Húc là ai không? Mày muốn chết thì cứ nói ra!”
“Một thằng hèn hạ mà dám nghĩ mình cao sang, kính rượu cho Đông Húc, mày xứng à?”
Nhất thời, tất cả mọi người đều mắng chửi Dương Chấn, hận không thể xông lên đánh Dương Chấn một trận.
“Thằng kia, lập tức xin lỗi chồng tao, nếu không hôm nay mày đừng hòng ra khỏi Dạ Thượng Hoàng Triều dù chỉ một bước!”
Trên mặt Tôn Mỹ Quyên tràn đầy giận dữ, cô ta nghiến răng nghiên lợi nói.
Mạc Đông Húc rốt cuộc cũng lên tiếng: “Dương Chấn, mày đã muốn chết như vậy thì tao chiều theo ý mày!”.