Mọi người thoáng ngây người khi nghe Dương Chấn nói vậy, lúc này mới hiểu được nó có ý nghĩa thế nào.
“Ha ha ha ha…”
Dương Tùng không nhịn được phá lên cười: “Tôi cười chết mất!”
“Ý anh là giám đốc Vương nể mặt anh mới dẫn chúng tôi tới phòng Vip Đế Vương, còn tặng hai chai rượu vang Lafite năm 1982 đắt tiền này à?”
“Còn ngài Dương, vị khách đáng kính trọng nhất mà ông ta nhắc tới là tên nghèo mạt rệp nhà anh sao?”
Dương Tùng cười lớn hỏi.
Dương Chấn vẫn thản nhiên nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”
“Mẹ kiếp! Khen anh một câu thì anh vênh váo tưởng thật à?”
Dương Tùng không ngờ Dương Chấn sẽ thật sự thừa nhận, cười lớn hỏi: “Anh đừng nói với tôi, người ép nhà họ Thái rời khỏi Yến Đô, còn giao tất cả sản nghiệp của họ cho người nhà họ Trần với giá thấp là anh nhé? Anh thật sự là nhân vật lớn phía sau nhà họ Trần à?”
“Xem như anh thông minh!”
Dương Chấn cười lạnh nói.
“Ôi mẹ kiếp! Anh còn thật sự dám thừa nhận, đúng là làm tôi cười chết mất.”
Dương Tùng lại phá lên cười: “Đông Húc, anh nghe chưa? Không ngờ thằng nhóc này làm màu tới nghiện rồi, dám nói anh ta chính là nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều.”
“Các bạn, mọi người mau tới quỳ lạy đi! Anh ta là một nhân vật lớn đấy!”
Đám bạn học của Mạc Đông Húc đều lộ vẻ châm chọc nói: “Dương Chấn, anh đúng là chẳng cần mặt mũi nữa, cũng dám giả mạo nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều.
Anh không sợ lời này truyền đến tai nhân vật lớn kia, người ta sẽ lấy mạng của anh à?”
Rõ ràng là chẳng ai tin lời Dương Chấn nói.
Lúc này,Tống Hồng Liên thầm kinh ngạc.
Người khác không tin nhưng cô ta tin!
Không ngờ Dương Chấn đã bắt được nhà họ Thái.
Bọn họ chính là gia đình quyền quý đứng đầu có thực lực sát với Yên Đô Bát Môn đấy!
Ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không dám tùy tiện động vào nhà họ Thái.
Bây giờ, nhà họ Thái lại biến mất trong một đêm, sản nghiệp còn rơi vào trong tay Dương Chấn.
“Tiểu Liên, cô mau khuyên Dương Chấn, bảo anh ta đừng nói linh tinh nữa đi.
Nếu những lời anh ta vừa nói truyền đến trong tai nhân vật lớn, ngay cả cô cũng sẽ bị liên lụy đấy.” Trần Hân Như sốt ruột vội nói.
Tống Hồng Liên vẫn rất cảm động khi thấy Trần Hân Như cố nói giúp mình lại bị đám người trước mặt sỉ nhục Cô ta nắm chặt tay Trần Hân Như, mỉm cười nói: “Hân Như, cô yên tâm, anh Dương nói anh ấy chính là nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều thì đúng là anh ấy!”
“Hôm nay có người sắp gặp xui xẻo nhưng không phải là chúng ta.
Nếu bọn họ còn không bớt phóng túng thì người xui xẻo chỉ có thể là bọn họ.”
Tống Hồng Liên mỉm cười nói.
Trong lòng cô ta vốn vẫn luôn thấy khúc mắc, nhưng sau khi biết rõ Mạc Đông Húc là người thế nào, cô ta chợt phát hiện khúc mắc kia đã biến mất.
Bây giờ trong lòng cô không hề thấy khó chịu, trái lại có cảm giác vô cùng thoải mái, đây là trạng thái hoàn toàn được giải thoát.
Về sau, cô ta không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào vì Mạc Đông Húc nữa.
“Điên rồi! Cô đúng là điên!”
Trần Hân Như đương nhiên không tin, hơi tức giận nói: “Cô còn không khuyên anh ta thì sẽ quá muộn đấy!”
Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng Vip ra.
Một người đàn ông trung tuổi mặc comple bước vào, còn có một người thanh niên cũng mặc comple đi theo sau.
Mà sau lưng bọn họ còn có giám đốc Vương đã tới tặng rượu.
Nhưng lúc này, giám đốc Vương có vẻ vô cùng sợ hãi.
“Ha ha, giám đốc Vương tới, trò hay sắp bắt đầu rồi.” Dương Tùng cười lớn nói.
“Giám đốc Vương, ông mau nói cho tên nghèo mạt rệp lại thích thể hiện này biết ngài Dương rốt cuộc là ai?”
Dương Tùng chủ động bước tới trước mặt giám đốc Vương, mỉm cười hỏi.
“Bốp!”
Giám đốc Vương giơ tay tát mạnh vào mặt Dương Tùng, tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào? Mày bị ngu hay sao mà dám mắng ngài Dương là nghèo mạt rệp?”
“Giám đốc Vương, ông đánh nhầm người rồi.
Tôi là Dương Tùng con trai của Dương Vĩ nhà họ Dương.
Trong đám bạn học chúng tôi ở đây chỉ có tôi là họ Dương thôi!”
Dương Tùng bị đánh tới sốc, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Dương Chấn và nói với giám đốc Vương: “Là tên nghèo mạt rệp này nói anh ta mới là ngài Dương, còn rất làm màu nói nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều chính là anh ta.”
“Cút ngay!”
Giám đốc Vương đạp Dương Tùng ra, sau đó đi thẳng tới trước mặt Dương Chấn, “Bịch” một tiếng, quỳ xuống nói với vẻ vô cùng sợ hãi: “Tôi xin lỗi Ngài Dương, tôi không nên để lộ thân phận của ngài.
Tôi sai rồi, mong ngài cho tôi một con đường sống, tôi thật sự biết sai rồi.”
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó lập tức im lặng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
Đường đường giám đốc Vương của Dạ Thượng Hoàng Triều lại quỳ dưới chân Dương Chấn cầu xin tha thứ?
Còn nói là ông ta để lộ thân phận của Dương Chấn?
Chẳng lẽ trước đó giám đốc Vương mời bọn họ tới phòng Vip Đế Vương, còn tặng hai chai rượu vang cao cấp kia là vì Dương Chấn?
Nếu đúng là vậy, chẳng phải chứng tỏ Dương Chấn chính là nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều kia sao?
“Bịch!”
Ngay sau đó, Trần Hạo và Trần Anh Hào cũng quỳ xuống, trên gương mặt đầy vẻ thấp thỏm lo âu nói: “Ngài Dương, tại chúng tôi quản lý không chu đáo mới để lộ thân phận của ngài, vẫn mong ngài Dương trừng phạt!”
“Cho dù ngài có muốn tôi chết, tôi cũng tuyệt đối không có lời nào, chỉ mong ngài Dương có thể cho nhà họ Trần thêm một cơ hội!” Trần Hạo lại tỏ thái độ.
Trần Anh Hào cũng vội vàng nói: “Ngài Dương, ngài muốn giết thì cứ giết tôi, tất cả đều là lỗi của tôi!”
Moi người nghe được Trần Hạo và Trần Anh Hào nói vậy, lúc này mới chú ý tới hai người này.
Bọn họ nghĩ tới vừa rồi giám đốc Vương đi theo hai người này vào đây, Trần Hạo có tự xưng là người nhà họ Trần.
Mà gia tộc đột nhiên thay thế nhà họ Thái cũng chính là nhà họ Trần.
Giờ phút này, đám bạn học củaTống Hồng Liên đều đồng loạt hóa đá.
Bọn họ vừa nghĩ tới vừa rồi mình đã sỉ nhục Dương Chấn vàTống Hồng Liên, lúc này chỉ cảm thấy cả người giá lạnh, hai chân cũng run rẩy.
Dương Chấn hờ hững nói: “Các anh không làm gì sai cả, tất cả đều đứng lên đi!”
Mấy người Trần Hạo nghe Dương Chấn nói vậy chỉ cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Bọn họ vốn tưởng anh sẽ tức giận vì chuyện này, thậm chí sẽ không cho nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái nữa.
Nhưng không ngờ anh căn bản không có ý trách bọn họ.
“Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”
Trần Hạo vội vàng cảm ơn và đứng lên đầu tiên.
Trần Anh Hào cũng đứng dậy ngay sau đó.
Giám đốc Vương đứng dậy cuối cùng, dè dặt đứng phía sau Trần Hạo và Trần Anh Hào không dám thở mạnh.
“Tiểu Liên, Dương Chấn thật sự là nhân vật lớn phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều kia à?”
Lúc này, Trần Hân Như mới kinh ngạc hỏi.
Dù trước đóTống Hồng Liên tin lời Dương Chấn nói nhưng tới bây giờ mới xác định tất cả đều là sự thật.
Cô ta khẽ mỉm cười gật đầu: “Tôi vừa nói với cô rồi, anh Dương đã nói anh ấy là người phía sau Dạ Thượng Hoàng Triều thì chắn chắn là đúng!”
ĐượcTống Hồng Liên xác nhận mà Trần Hân Như vẫn cảm giác như đang nằm mơ.
Khi cô ta nhìn về phía Dương Chấn chợt có cảm giác động tâm.
Vừa rồi cô ta không thấy Dương Chấn dễ nhìn mà sao bây giờ nhìn thế nào cũng đẹp trai vậy?
Lúc này, đám bạn học củaTống Hồng Liên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, ai nấy đều thấp thỏm lo âu, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Mạc Đông Húc.
Dù sao bọn họ đã xác định được thân phận của Dương Chấn, bây giờ chỉ có Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên còn có thể đấu được với Dương Chấn.
“Không ngờ tôi lại thật sự nhìn nhầm!”
Mạc Đông Húc cuối cùng cũng mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn vẫn cao ngạo, còn có chút sát ý.
Dương Chấn thản nhiên nói: “Bây giờ còn cần tôi xin lỗi anh nữa không?”.