Chàng Rể Chiến Thần


Thấy Tôn Húc quỳ xuống đất, cả phòng Vip lớn như vậy lập tức im lặng.

Tôn Mỹ Quyên càng sốc hơn.

Cô ta không sao ngờ được ba mình, chủ nhà họ Tôn – một trong Yên Đô Bát Môn lại quỳ dưới chân một người trẻ tuổi.

Thật ra, Tôn Húc cũng không muốn quỳ.

Nhưng khi biết người mà Tôn Mỹ Quyên muốn mình tới giải quyết là Dương Chấn, ông ta bị dọa cho hai chân mềm nhũn.

Đến tận bây giờ, ông ta vẫn khó có thể quên được mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Diệp, nó đã để lại nỗi ám ảnh quá lớn đối với ông ta.

“Con gái ông bảo tôi ở đây chờ ông tới đối phó tôi, bây giờ ông lại nói sao tôi ở đây à?” Dương Chấn cười híp mắt nhìn Tôn Húc nói.

Cho dù vừa rồi ông ta đã đoán được Tôn Mỹ Quyên đắc tội Dương Chấn nhưng vẫn không muốn tiếp nhận.

Lúc này, sau khi nghe anh tự mình thừa nhận, ông ta cuối cùng mới xác định.

“Bốp!”
Tôn Húc xông tới tát vào mặt Tôn Mỹ Quyên, giận dữ hét lên: “Đứa con gái khốn kiếp này, không ngờ con lại dám đắc tội với ngài Dương, còn không mau quỳ xuống xin tha!”
Tôn Húc thật sự mạnh tay, một tát này đánh cho trên mặt Tôn Mỹ Quyên hằn rõ một dấu tay.

Vào giây phút Mạc Đông Húc nhìn thấy Tôn Húc quỳ dưới chân Dương Chấn, anh ta đã bị dọa cho ngây người, lúc này trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Ba, không ngờ ba lại đánh con?”

Hai mắt Tôn Mỹ Quyên đỏ hoe, lộ vẻ khó tin.

Ba cô ta – người luôn nuông chiều cô ta hơn hai mươi năm, chưa bao giờ động tới một sợi tóc của cô ta, không ngờ lại tát cô ta ngay trước mặt mọi người, còn bảo cô ta quỳ xuống xin Dương Chấn tha thứ.

“Bốp!”
Tôn Húc lại tát tới, một tát này còn mạnh hơn vừa rồi, máu tràn ra qua khóe miệng của Tôn Mỹ Quyên.

“Còn cả tên vô dụng nhà cậu nữa, cậu ở rể nhà họ Tôn chúng tôi quả thật chính là nỗi sỉ nhục!”
Tôn Húc lại đạp Mạc Đông Húc, tức giận nói: “Cậu cũng quỳ xuống cho tôi!”
Mạc Đông Húc chỉ cảm thấy rất uất ức, nhất là bị ba vợ của mình sỉ nhục ngay trước mặtTống Hồng Liên như vậy.

Cho dù uất ức nhưng tất cả mọi thứ anh ta có bây giờ đều là do Tôn Húc cho, anh ta không thể không nhịn xuống, hai đầu gối nặng nề quỳ xuống đất.

Cho đến giờ phút này, Tôn Mỹ Quyên cuối cùng mới ý thức được ba mình thật sự sợ Dương Chấn, bằng không sao có thể đánh cô ta được?
Cô ta cũng đành quỳ xuống mà không nói thêm lời nào nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không cam lòng.

Trong mắt cô ta, Dương Chấn chỉ là một kẻ nghèo hèn đáng khinh, nhưng bây giờ ngay cả ba mình cũng phải quỳ dưới chân anh cầu xin tha thứ.

Trước mặt anh, cô ta lại tính là gì chứ?
“Ngài Dương, tôi sai rồi!”
Tôn Mỹ Quyên bỗng nhiên cắn răng nói.

Cô ta biết, nếu mình không xin lỗi thì sợ là sẽ có hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.

Còn cả Mạc Đông Húc cũng nói với vẻ không cam lòng: “Xin lỗi, tôi không nên trêu chọc anh!”
“Ngài Dương, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một lần.”
“Ngài Dương, bất kể thế nào thì chúng tôi và Tiểu Liên cũng là bạn học thời đại học suốt bốn năm, hi vọng ngài có thể nể mặt cô ấy đừng chấp nhặt với chúng tôi.”
“Tiểu Liên, chúng tôi đã ý thức được sai lầm của mình, về sau không dám làm vậy với cô nữa.

Cô mau nói giúp chúng tôi, bảo anh cô tha cho chúng tôi đi.

Chúng tôi van xin cô đấy.”

Trước đó bọn họ sỉ nhục Dương Chấn vàTống Hồng Liên tệ hại bao nhiêu, bây giờ lại cầu khẩn hèn mọn bấy nhiêu.

Nhất là ba người Dương Tùng, còn có Thượng Hiểu Hà và Vương Hoan càng sợ hơn, hận không thể dập đầu nhận sai.

Dương Chấn không hề để ý tới bọn họ, chỉ cười híp mắt nhìn Tôn Húc nói: “Tôn Húc, chắc ông cũng biết tính tôi từ trước đến nay người ta không động vào tôi thì tôi sẽ không động vào người.”
“Ngay vừa rồi, con gái và con rể ông đã dùng mọi cách gây khó dễ, sỉ nhục tôi và em gái tôi, thậm chí tuyên bố sẽ giết chết chúng tôi.”
“Ông nói xem, nếu tôi muốn ông giết con gái và con rể ông để bảo vệ nhà họ Tôn cũng không tính là quá đáng chứ? Dù sao cũng là bọn họ đắc tội tôi trước, còn muốn lấy mạng của tôi và em gái tôi.”
Dương Chấn tươi cười ôn hòa nhưng Tôn Húc lại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Sau khi nghe Dương Chấn nói vậy, Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc sợ suýt nữa đái ra quần.

Đúng là bọn họ muốn giết chết Dương Chấn nhưng là dưới tình huống tự cho rằng anh không có lai lịch gì.


Bây giờ, ngay cả Tôn Húc còn quỳ xuống xin tha, đủ để chứng minh thân phận của Dương Chấn không đơn giản.

Nếu Dương Chấn thật sự muốn mạng của bọn họ, cho dù là Tôn Húc cũng không thể bảo vệ được!
Tôn Húc cũng run lên.

Ông ta đã chứng kiến thực lực của Dương Chấn từ trước.

Cho dù ông ta dẫn theo cường giả cao nhất của nhà họ Tôn đến đây cũng không phải là đối thủ của anh!
“Ngài Dương, tôi cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, cầu xin ngài nể tình tôi mà tha cho nó.

Ngài có bất kỳ yêu cầu gì cứ việc nói với tôi.

Chỉ cần tôi có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Tôn Húc vội nói.

Dương Chấn cười híp mắt hỏi: “Nể mặt ông à? Ở trước mặt tôi, mặt mũi của ông rất đáng tiền à?”
Mọi người chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Tôn Húc đã quỳ xuống xin tha, không ngờ Dương Chấn cũng không nể mặt.

Cho đến giờ phút này, Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc mới biết được lần này bọn họ thật sự đã chọc vào rắc rối lớn, cho dù không chết chỉ sợ cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả cực lớn.

Tôn Húc lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng nói: “Ngài Dương, ở trước mặt ngài, mặt mũi của tôi chẳng là gì cả! Tôi làm sao dám bảo ngài nể mặt tôi chứ?”
“Tôi chỉ cầu xin ngài cho con gái tôi một con đường sống, đương nhiên tôi cũng biết đứa con gái hư đốn này dám đắc tội ngài Dương thì chết chưa hết tội.”
“Nhưng bất kể thế nào, con bé cũng là con gái của tôi, chỉ cần có chút hy vọng mong manh, tôi đều sẽ quý trọng.”
“Trong mắt ngài Dương, nó chỉ là con kiến hôi, sống hay chết đều không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho ngài, nhưng nếu ngài Dương bằng lòng tha cho con gái của tôi, không chừng có thể nhận được vài lợi ích không tệ.”
Tôn Húc đã nói rất rõ ràng rồi.

Ông định dùng ích lợi cực lớn để đổi lấy tính mạng của Tôn Mỹ Quyên.

“Trong lòng ông, con gái ông đáng giá bao nhiêu?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.


Tôn Húc thoáng ngây người rồi vội trả lời: “Đối với ngài Dương, nó chẳng là gì! Nhưng dù sao nó cũng là con gái của tôi, trong lòng tôi, nó là vô giá!”
“Nếu ông đã nói con gái ông là vô giá, vậy ông nói cho tôi biết, ông định đưa cho tôi vật báu vô giá gì để đổi lấy tính mạng con gái ông?” Dương Chấn hỏi.

Tôn Húc cũng sắp khóc rồi.

Bản thân mình nói Tôn Mỹ Quyên là vô giá cũng không đúng, nói cô ta không đáng một đồng cũng không đúng.

“Vậy ngài Dương nói xem rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì ngài mới có thể tha mạng cho con gái tôi?” Tôn Húc hỏi.

“Tôi muốn cả nhà họ Tôn!” Dương Chấn bỗng nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều chấn động!
Bản thân Tôn Húc càng sợ tới kinh hồn bạt vía, run lẩy bẩy.

“Tôi cũng không muốn làm khó ông.

Bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn.

Một là con gái ông chết, hai là nhà họ Tôn biến mất.”
Dương Chấn không còn cười nữa, bình tĩnh nói.

Tôn Mỹ Quyên ngây người.

Bởi vì mình mắt chó coi thường người, không ngờ đã mang tới tai họa ngập đầu cho nhà họ Tôn à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận