Dương Chấn nhìn ra được,Tống Hồng Liên thực sự đã buông bỏ Mạc Đông Húc, nếu không sẽ không nói như vậy.
Anh rất vui mừng, những chuyện đã làm tối nay đều không uổng phí.
Cuối cùng cô gái ngốc này không còn ngờ nghệch nữa rồi.
“Tiểu Liên, những gì anh nói đều là thật, người anh yêu vẫn luôn là em!”
Mạc Đông Húc hốt hoảng thề thốt: “Nếu anh lừa em thì anh chính là súc vật, chết không yên lành!”
“Anh câm miệng đi! Nếu còn nói thêm một câu nào nữa, tôi không ngại khiến anh chết không yên đâu!” Dương Chấn lạnh lùng nói.
Nghe vậy Mạc Đông Húc mới thôi cầu xinTống Hồng Liên, lại đổi sang Dương Chấn: “Được, anh Thanh không cho tôi dây dưa với Tiểu Liên, tôi có thể thôi, nhưng tôi thực sự biết sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi! Sau này tôi nhất định sẽ dùng hành động thực tế chứng minh bản thân.”
“Chứng minh cái gì? Chứng minh anh vô liêm sỉ tới mức nào à? Hay là chờ anh tìm được người có địa vị cao hơn để trả thù tôi?” Dương Chấn châm chọc hỏi.
Sắc mặt Mạc Đông Húc cứng đờ, anh ta biết hôm nay mình khó mà thoát chết.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mùi vị bị mọi người xa lánh.
Tôn Mỹ Quyên cũng cười mỉa mai: “Mạc Đông Húc, anh ngây thơ thật đấy.
Anh nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc như tôi vàTống Hồng Liên sao?”
“Thực ra chúng tôi không hề ngốc, chỉ vì đều thật lòng yêu anh, tưởng anh là chỗ dựa cả đời, nhưng thực tế thì sao? Anh đã cho chúng tôi nhìn rõ tất cả!”
Nghe Tôn Mỹ Quyên nói vậy,Tống Hồng Liên bỗng thấy đồng cảm.
Nếu cô ta thực sự là kẻ ngốc thì tài năng trên phương diện làm ăn nên giải thích thế nào đây?
Chỉ vì cô ta quá yêu Mạc Đông Húc, cho nên mới tin tưởng anh ta vô điều kiện.
Mình cũng từng yêu đến mù quáng mới suýt tự sát.
Mà bây giờ cô ta cảm thấy thật may mắn vì khi đó được cứu sống, nếu không mình chết rồi cũng sẽ không biết được bộ mặt thật của Mạc Đông Húc.
“Cậu Dương, con gái tôi biết sai rồi.
Xin cậu tha cho nó một con đường sống!”
Tôn Húc cũng lên tiếng: “Nếu cậu Dương không chê, sau này cậu chính là người cao quý nhất của nhà họ Tôn.
Tôi sẽ nghe theo cậu điều khiển!”
“Anh Dương, tôi đã biết sai rồi.
Bố tôi đã đồng ý sau này nhà họ Tôn sẽ nghe theo anh, nếu anh vẫn cảm thấy chưa hả giận thì có thể giết tôi, chỉ xin anh bỏ qua cho nhà họ Tôn thôi.”
Tôn Mỹ Quyên đỏ bừng mắt nói.
Cô ta vốn yêu Mạc Đông Húc sâu đậm, cho nên khi anh ta nhằm vào Dương Chấn vàTống Hồng Liên, cô ta rất coi thường họ.
Nhưng giờ đây cô ta đã nhìn rõ bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, mới phát hiện khí chất của Dương Chấn rất cao quý, khác hẳn người thường.
Chỉ là, tất cả đều đã quá muộn.
“Tiểu Liên, chuyện này do em quyết định.
Nếu em thấy tha thứ được cho cô ta thì anh sẽ cho cô ta một con đường sống.
Nếu không thì sau hôm nay sẽ không còn nhà họ Tôn nữa, cô ta cũng không sống nổi.”
Dương Chấn bỗng hỏiTống Hồng Liên.
Tống Hồng Liên vô cùng kinh hãi.
Lúc đầu nhà họ Tống không cần cô ta, ép gia đình cô ta rời khỏi nhà họ Tống.
Không ngờ hôm nay, một câu nói của cô ta có thể quyết định sống chết của một gia tộc cùng cấp bậc với nhà họ Tống.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phíaTống Hồng Liên.
“Anh Dương, cô ta cũng giống em, đều là kẻ đáng thương.
Hay là cho cô ta một cơ hội đi?”Tống Hồng Liên dè dặt hỏi.
Thấy cô ta tốt bụng như vậy, Dương Chấn rất vui.
Anh không hề có ý định xóa sổ nhà họ Tôn, cũng không muốn giết Tôn Mỹ Quyên.
Sở dĩ anh giao quyền xử lý nhà họ Tôn choTống Hồng Liên chỉ vì để bọn họ biết, bọn họ được cô ta cứu.
“Cảm ơn cô Tống! Cảm ơn cô Tống!”
Tôn Húc và Tôn Mỹ Quyên rất kinh ngạc, cuống quít cảm ơn, Tôn Húc kích động nói: “Sau này cô Tống cũng là một trong các vị khách cao quý nhất của nhà họ Tôn.
Nếu cô cần chúng tôi giúp đỡ cứ việc nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối!”
“Cô Tống, cảm ơn Cô!” Tôn Mỹ Quyên cũng đỏ hoe mắt chân thành cảm ơn.
Dương Chấn khẽ gật đầu, nói với Tôn Húc: “Nếu em gái tôi đã muốn tha cho con gái ông, vậy thì cô ta tạm thời giữ được cái mạng.
Nếu còn tái phạm nhất định sẽ không nương tay!”
“Cậu Dương yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu!”, Tôn Húc vội vàng cam đoan.
Tôn Mỹ Quyên cũng lên tiếng: “Tôi thực sự biết sai rồi.
Sau này chỉ cần là người có quan hệ với anh, tôi sẽ tiếp đón chu đáo!”
Dương Chấn không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Tôn Húc nói tiếp: “Tội chết của con gái ông có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Từ giờ nhà họ Tôn nghe tôi điều khiển như ông đã nói, mọi chuyện chấm dứt ở đây!”
Nghe vậy, Tôn Húc gật đầu lia lịa: “Được, từ giờ trở đi, cậu chính là chủ nhân của nhà họ Tôn, tôi chỉ là người đại diện của nhà họ Tôn.
Chỉ cần cậu ra lệnh, cả nhà họ Tôn đều sẽ làm theo!”
Tôn Húc vui mừng còn không kịp.
Tuy nghe lời Dương Chấn có vẻ rất lỗ vốn nhưng ông ta biết thực lực của anh, dù là nhà họ Thái còn bị diệt trong một đêm.
Rõ ràng Dương Chấn còn nắm giữ bối cảnh càng đáng sợ hơn.
Được làm việc cho anh là vinh dự của ông ta.
Có lẽ nhà họ Tôn cũng sẽ nhờ đó mà ngày càng lớn mạnh.
Trong phòng VIP Đế Vương, những người còn lại nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ đều ngây người.
Trong mắt bọn họ, Yên Đô Bát Môn đã là gia tộc mạnh nhất rồi.
Bây giờ chủ nhà họ Tôn lại phục tùng Dương Chấn, chẳng phải nghĩa là địa vị của Dương Chấn còn cao hơn Yên Đô Bát Môn sao?
Còn gia tộc của tất cả bọn họ, đừng nói là Yên Đô Bát Môn, so với nhà họ Thái cũng đã kém hơn rất nhiều, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn Dương Chấn mà thôi.
“Bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”, Dương Chấn đột nhiên hỏi Mạc Đông Húc.
Mạc Đông Húc đang cúi đầu xuống, tuy không thể nhìn thấy mặt anh ta, nhưng Dương Chấn có thể cảm nhận được thù hận mãnh liệt trong lòng anh ta.
Đây là sự thù hận đối vớiTống Hồng Liên và anh.
Nếu không vì họ, Mạc Đông Húc sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tôn thị, sau này vợ anh ta sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Mà anh ta chính là chồng của chủ nhà họ Tôn, giữ địa vị cao quý hàng đầu ở Yên Đô.
Nhưng bây giờ, tất cả đều bị Dương Chấn vàTống Hồng Liên phá hỏng.
“Anh Dương, xin anh tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm chó cho anh, anh bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn kẻ đó, gâu gâu gâu!”
Mạc Đông Húc bỗng ngẩng đầu lên, vừa cầu xin vừa không ngừng dập đầu xuống đất, còn sủa tiếng chó.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Mạc Đông Húc lại khiến họ được mở rộng tầm mắt.
Dương Chấn chỉ cười khẩy một tiếng: “Muốn làm chó cho tôi cũng phải có tư cách, mà anh thì chưa có tư cách đó đâu!”
Nghe vậy, Mạc Đông Húc cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Từ bao giờ anh ta đã tới mức làm chó cũng bị người ta ghét bỏ thế này?
“Đều tại người phụ nữ đê tiện này.
Là mày hại tao, dù chết tao cũng phải kéo mày theo!”
Mạc Đông Húc chợt đứng bật dậy, mặt mày dữ tợn xông tới chỗTống Hồng Liên.
Anh ta vốn dĩ đang quỳ trước mặtTống Hồng Liên, ở gần cô ta nhất.
Chẳng biết từ lúc nào trong tay anh ta xuất hiện một con dao găm sắc bén, đâm thẳng về phíaTống Hồng Liên..