Tần Nhã gửi cho Dương Chấn mười mấy bức ảnh, nội dung của mỗi một bức ảnh đều rất rõ ràng, tất cả đều là ảnh chụp anh và Tô San.
Mỗi góc chụp đều rất gian xảo, trông hai người cực kỳ thân mật.
Quan trọng nhất là còn có mấy bức cả người Dương Chấn dựa lên người Tô San, được cô ta đưa vào khách sạn.
Tần Nhã gửi cho anh từ hai tiếng trước, ngoài ra không còn tin nhắn gì khác.
Dương Chấn sốt ruột không để ý bây giờ đã qua nửa đêm, vội vàng gọi điện cho Tần Nhã, nhưng lúc anh gọi đi thì cô đã tắt nguồn rồi.
Anh lại gọi video, nhận được thông báo mình đã bị cô chặn.
Dù gặp phải vô số kẻ địch Dương Chấn cũng chưa từng thấy sợ, nhưng hiện giờ không liên lạc được với Tần Nhã, anh thực sự sợ rồi.
Tần Nhã gửi cho anh những bức ảnh này, bây giờ còn tắt máy, chặn số anh, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
“Rốt cuộc là ai?”
Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi.
Anh không liên lạc được vơi Tần Nhã, chắc chắn cô đang rất giận.
Nhưng Dương Chấn nổi giận vì không biết rốt cuộc là kẻ nào chụp lén mình và Tô San?
Lần trước Tần Nhã vừa từ Yên Đô về Giang Châu, Dương Chấn biết mình không phải người nhà Vũ Văn, trong phòng phiền muộn nên mới tới quán bar.
Không ngờ lại gặp Tô San ở đó, quan trọng là anh uống say, còn được Tô San đưa tới khách sạn.
Bây giờ nhớ lại, anh chỉ thấy vô cùng hối hận.
“Đúng là say rượu hỏng việc!”, Dương Chấn tự trách.
Anh suy nghĩ một hồi bèn gọi điện thoại: “Lập tức đặt cho tôi một vé máy bay về Giang Châu, càng nhanh càng tốt!”
Dương Chấn vừa cúp máy đã có người gọi tới.
“Tiểu Yên!”
Người gọi là Tần Yên, Dương Chấn vội vàng nghe máy.
“Dương Chấn, anh đúng là đồ khốn nạn.
Em quá xem thường anh rồi, không ngờ anh với con ả Tô San kia lại lén lút qua lại!”
“Lúc ở tỉnh nhìn thấy cô ta ôm tay anh, em không nên tin anh!”
“Có phải anh cảm thấy bây giờ mình rất lợi hại, dù là Yên Đô cũng không có mấy ai dám đắc tội anh nên mới tùy ý bắt nạt chị em không?”
“Uổng công em sùng bái anh, luôn lấy anh làm tiêu chuẩn chọn chồng.
Không ngờ anh lại là kẻ lăng nhăng như vậy!”
Dương Chấn không có cơ hội giải thích.
Tần Yên mắng một tràng dài rồi lập tức cúp máy.
“Này, này, alo!”
Dương Chấn gọi vài tiếng nhưng chỉ nghe thấy tiếng cúp máy, Tần Yên không hề đáp lại.
Tuy anh rất tức giận vì bị hãm hại, cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại mình nhưng anh hiểu bây giờ sốt ruột cũng vô dụng.
Quan trọng nhất chính là mau chóng nghĩ cách khiến Tần Nhã nguôi giận.
Anh lại gọi cho Tần Yên mấy cuộc, nhưng đối phương đều cúp máy.
Sau năm sáu lần liên tiếp, cuối cùng Tần Yên cũng chịu nghe điện thoại: “Anh có biết bây giờ chị em đang đau lòng thế nào không?”
“Chị ấy khóc mấy tiếng rồi, hai mắt sưng húp.”
“Năm năm anh mất tích, chị ấy liều mạng gánh chịu tất cả, sinh con cho anh, còn kiên quyết đợi anh về.
Kết quả thì sao? Anh đền bù cho chị ấy thế này hả?”
“Em nói cho anh biết, nếu anh khiến chị em tức giận hại sức khỏe, em sẽ không tha cho anh đâu!”
Dứt lời, Tần Yên lại cúp máy.
Dương Chấn bất lực, rõ ràng Tần Yên chỉ muốn mắng anh một trận!
Hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích.
Nhưng anh hiểu, giống như Tần Yên vừa nói, Tần Nhã đã vì anh mà hi sinh quá nhiều.
Nếu anh thực sự ngoại tình, quả thực rất có lỗi với cô.
“Vẫn nên đợi về Giang Châu rồi giải thích rõ ràng với cô ấy thì hơn!”, Dương Chấn nhủ thầm.
Cùng lúc đó trong Vân Phong Chi Đỉnh ở Giang Châu.
Tần Nhã và Tiếu Tiếu đều nằm trên giường.
Tiếu Tiếu đã ngủ say, trên mặt Tần Nhã cũng không có lấy một giọt nước mắt.
“Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng lắm không? Ít nhất cũng nên cho anh ấy cơ hội giải thích chứ.
Chị tin anh ấy sẽ không phản bội chị!”
Tần Nhã nói với Tần Yênên: “Nhỡ mấy bức ảnh này là giả thì sao?”
Tần Yên hừ lạnh một tiếng; “Chị nghe em đi.
Nếu không hù dọa anh ấy, ai biết sau này anh ấy còn làm chuyện gì quá đáng hơn nữa không.”
“Lần trước ở tỉnh, em đã thấy Tô San rất thân mật ôm tay Dương Chấn.
Nếu không vì sợ chị buồn, em đã nói cho chị biết rồi.”
“Bây giờ địa vị của Dương Chấn ngày càng cao, e là rất nhiều gia tộc lớn đều muốn gả con gái cho anh ấy.”
“Kể cả anh ấy và Tô San thực sự không có quan hệ nào, chúng ta cũng phải cho anh ấy biết, sau này phải giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác.”
“Chị, lần này chị cứ nghe em đi, nhất định phải cảnh cáo Dương Chấn.”
Tần Yênên bực bội nói.
Tần Nhã cười chua xót: “Tô San là bạn thân nhất của chị.
Cậu ấy vốn rất thân với Dương Chấn.
Chắc chắn bọn họ sẽ không phản bội chị đâu.”
“Em lo lắng Dương Chấn sẽ bị gia tộc nào đó cướp về làm con rể hả? Thực ra không cần lo đâu, nếu Dương Chấn thực sự có ý này, anh ấy đã đến bên người phụ nữ khác từ lâu rồi!”
“Năm năm ấy chị sống rất khổ sở.
Nhưng anh ấy có sống tốt không? Không hề!”
“Nếu không trả giá bằng máu, sao anh ấy có thể được như bây giờ? Chị tin tưởng anh ấy!”
Tần Nhã nghiêm túc nói.
“Em biết anh ấy sẽ không phản bội chị.
Nhưng ai dám chắc những người phụ nữ khác sẽ không giở trò với anh ấy?”
Tần Yên khuyên nhủ: “Chị nghĩ xem, lần này là ai giấu tên gửi cho chị những bức ảnh này? Đối phương có mục đích gì?”
“Rõ ràng chính là người muốn có được Dương Chấn, gửi ảnh cho chị để chia rẽ hai người.”
“Thậm chí em còn nghi ngờ, chính Tô San tự biên tự diễn, muốn cướp Dương Chấn.”
Tần Nhã bất đắc dĩ nói: “Tô San là bạn thân chị.
Chị biết rõ cậu ấy là người như thế nào.
Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu, em đừng nghĩ nhiều.”
“Em chỉ đoán vậy thôi mà?”
Tần Yên trợn mắt cầm điện thoại lên nhìn, tức giận nói: “Đồ chết tiệt Dương Chấn, dám không tiếp tục gọi điện cho em nữa?”
“Đàn ông đúng là không có ai tốt đẹp.
Đến cả anh cũng từ bỏ nhanh như vậy, em khinh bỉ anh!”
Tần Yên tức giận nói.
Dương Chấn đang sốt ruột chờ ở Yên Đô đột nhiên hắt xì vài cái: “Ai đang nói xấu mình vậy?”.