Sở dĩ Hàn Khiếu Thiên lựa chọn đánh một trận, thứ nhất là vì ông ta từng là chiến sĩ đi ra từ Bắc Cảnh, mặc dù già, nhưng nhiệt huyết bên trong chưa hề biến mất.
Thứ hai là bởi vì sự tồn tại của Dương Chấn.
Người khác không biết rõ thân phận của Dương Chấn, nhưng ông ta biết!
Một nhân vật thần thoại đứng đầu Bắc Cảnh, đừng nói là một con cháu của nhà họ Tiết, cho dù chủ nhà họ Tiết tự mình ra mặt thì có thể làm gì?
Ông ta nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều bằng lòng đánh một trận.
“Thôi đi!”
Quả nhiên, Kim Chí Minh lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Ông cho rằng nhà họ Hàn rất lợi hại sao? Đánh một trận với nhà họ Tiết, ông muốn chết phải không?”
“Nếu như muốn chết thì mau cút đi, đừng liên lụy đến chúng tôi, bắt chúng tôi phải chết cùng ông!”
Lương Văn Khang cũng cười lạnh: “Nếu già rồi thì mau mau thoái vị nhượng quyền, đánh một trận với nhà họ Tiết, ông đang nói đùa à?”
“E rằng nhà họ Tiết là gia tộc như thế nào ông cũng không biết?”
“Nếu đã không biết, vậy để tôi nói cho ông, nhà họ Tiết đã từng là một trong chín Hoàng tộc, chỉ là về suy gia tộc suy yếu nên mới bị gạt ra khỏi danh sách Hoàng tộc.”
“Dù vậy, nhà họ Tiết vẫn là một trong những Vương tộc, có thực lực chỉ đứng sau ngũ đại Hoàng tộc, phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Châu, nhà họ Tiết vẫn là một trong chín hào môn mạnh nhất.”
“Ông nói cho tôi biết, đánh một trận với nhà họ Tiết, vậy lấy cái gì để đánh?”
Lương Văn Khang châm chọc hỏi.
Thoạt nhìn ông ta và Kim Chí Minh rất hung hăng, nhưng trên thực tế có suy nghĩ giống với Quan Tôn Sắc, liên hợp hào môn đỉnh phong của ba tỉnh, đàm phán với nhà họ Tiết.
Cho dù không thể hoàn toàn đuổi nhà họ Tiết ra khỏi ba tỉnh, thậm chí có thể phải hợp tác với nhà họ Tiết, nhưng chỉ cần không phải thần phục nhà họ Tiết là tốt rồi.
Đánh một trận với nhà họ Tiết, đây vốn là chuyện bọn họ không dám nghĩ đến.
Không chỉ Lương Văn Khang và Kim Chí Minh, Tô Thanh Sơn và Quan Tôn Sắc cũng nghĩ như vậy, chỉ cần có thể tránh việc phải phụ thuộc vào nhà họ Tiết, chuyện khác đều có thề bàn.
“Một đám chuột nhắt!”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: “Tự cho mình là lợi hại, còn mang nhóm cường giả mạnh nhất của gia tộc đến, nếu đã không dám đánh một trận với nhà họ Tiết, vậy các ông mang nhiều người như vậy đến để trang trí à?”
Mặt già của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều đỏ bừng, dẫn người đến quả thật là để trang trí.
“Quan gia chủ, Tô gia chủ, các ông nói thử xem, rốt cuộc là muốn đánh một trận với nhà họ Tiết hay tiếp tục đàm phán?”
Kim Chí Minh cũng không tranh luận với Hàn Khiếu Thiên nữa, mà nhìn về phía Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn hỏi.
Quan Tôn Sắc và Tô Thanh Sơn nhìn nhau một cái, sau đó Tô Thanh Sơn nhìn Hàn Khiếu Thiên nói: “Hàn gia chủ, ngài đừng kích động, nếu như chúng ta liên thủ thật sự có thể đánh bại nhà họ Tiết, vậy Tô Thanh Sơn tôi là người đầu tiên đồng ý, nhưng vấn đề là, cho dù liên thủ cũng không đủ nhét kẽ răng nhà họ Tiết!”
“Không sai, lần này người nhà họ Tiết mang đến có thực lực cực mạnh, ngay cả cường giả mạnh nhất nhà họ Quan cũng không chịu nổi một kích của một gã thuộc hạ nhà họ Tiết.”
Quan Tôn Sắc cũng nói: “Cho dù chúng ta liên thủ, cho dù nhiều cường giả, đứng trước cường giả nhà họ Tiết thì đều là đồ vô dụng, muốn đánh một trận, căn bản không có khả năng!”
“Nếu các ông đã nói thế thì bàn bạc gì nữa?”
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh: “Các ông cứ dứt khoát thần phục nhà họ Tiết là được rồi, cần gì phải phiền phức như vậy?”
“Hàn Khiếu Thiên, rốt cuộc ông muốn như thế nào?”
Lương Văn Khang tức giận hỏi.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Các ông vừa nói căn bản không có khả năng đánh một trận với nhà họ Tiết, nếu đã không có khả năng, vậy chúng ta còn ở đây lãng phí thời gian làm cái gì?”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Các ông đều cho rằng đánh với nhà họ Tiết không có bất kỳ phần thắng nào, vậy tôi hỏi các ông, ngay cả bản thân các ông cũng không có lòng tin với chính mình, cho dù thật sự đàm phán với nhà họ Tiết, bọn họ sẽ nhượng bộ sao?”
“Nếu đã không nhượng bộ, vậy đối với nhà họ Tiết mà nói, chỉ có thể khiến các ông thần phục.”
“Vậy các ông nói cho tôi biết, giữa hai lựa chọn đánh một trận và thần phục, các ông đã không lựa chọn đánh một trận, vậy còn có thể lựa chọn cái gì?”
Mặc dù lời nói của Hàn Khiếu Thiên khó nghe, nhưng câu nào cũng là sự thật.
Nếu như không dám đánh một trận, vậy chỉ có một kết quả là thần phục.
Đang ngồi đây đều là chủ các hào môn, bọn họ không phải kẻ ngu, tất nhiên hiểu rõ phân tích của Hàn Khiếu Thiên, nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.
Quan Tôn Sắc là người khó xử nhất, nếu thật sự truy cứu đến cùng, nhà họ Quan đã thần phục Dương Chấn từ lâu, bọn họ căn bản không có quyền lợi quyết định chuyện nhà họ Quan.
Chỉ có Dương Chấn, nói muốn đánh thì đánh, nói muốn thần phục thì thần phục.
Chỉ là, bảo ông ta thừa nhận, ông ta lại không cam lòng.
Từ đầu đến cuối Dương Chấn không tham gia vào bàn bạc cùng các gia tộc, chỉ bình tĩnh lắng nghe, giống như họ đang bàn luận chuyện không liên quan đến anh vậy.
Sự thật cũng là như vậy, dựa vào thế lực của Dương Chấn ở Yên Đô, cho dù là nhà họ Quan, nhà họ Tô, hay nhà họ Hàn, đều không đáng để nhắc đến.
Bây giờ cũng coi như là một thử thách.
Bỗng nhiên Quan Tuyết Tùng nói thầm bên tai Quan Tôn Sắc, dùng thanh âm mà chỉ hai người bọn họ nghe được: “Ông nội, cháu cho rằng chúng ta nên tin tưởng ngài Dương!”
Mặc dù chỉ là một câu, nhưng lại khiến Quan Tôn Sắc như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nghĩ đến lúc trước bỗng nhiên trong tiệc mừng thọ của ông ta xuất hiện rất nhiều đàn ông cao lớn vạm vỡ, họ mang tất cả dòng chính của nhà họ Quan đi, sau đó, nhà họ Quan lựa chọn thần phục, Dương Chấn chỉ cần một câu nói đã có thể cứu tất cả người của nhà họ Quan ra.
Mà nhà họ Quan cũng khôi phục được phồn thịnh đã từng, thậm chí vì có quan hệ thân thiết với Dương Chấn mà nhà họ Quan còn phát triển ngày càng tốt hơn.
Vốn nhà họ Quan chỉ là một trong bốn gia tộc Giang Châu, bây giờ đã trở thành hào môn đỉnh phong đứng thứ hai tỉnh Giang Bình rồi.
Tất cả những điều này đều nhờ Dương Chấn.
Trong ấn tượng của ông ta, Dương Chấn chưa bao giờ thất bại.
Vừa rồi Dương Chấn cũng đã nói, chỉ cần anh ở đây, nhà họ Tiết chỉ có thể trắng tay ra về.
Dựa vào hiểu biết của ông ta đối với Dương Chấn, nếu đã nói vậy rồi thì nhất định có thể làm được.
Chẳng lẽ Dương Chấn đã mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả Vương tộc cũng không e sợ?
“Ông nội, đừng làm ngài Dương thất vọng nữa!”
Quan Tuyết Tùng nhỏ giọng nhắc nhở lần nữa.
Lần này, cuối cùng Quan Tôn Sắc cũng tỉnh táo lại, vừa rồi ông ta cũng do cãi lộn nhiều nên rối loạn, vì vậy mới không để ý đến Dương Chấn.
“Quan gia chủ, người đầu tiên nhà họ Tiết muốn đối phó chính là nhà họ Quan, vậy thì để ông quyết định cuối cùng phải đối phó với nhà họ Tiết như thế nào đi!”
Bỗng nhiên Kim Chí Minh nói.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Quan Tôn Sắc.
Quan Tuyết Tùng cũng kiên quyết nhìn Quan Tôn Sắc, cuối cùng Quan Tôn Sắc ra quyết định, chợt nhìn về phía Dương Chấn vẫn luôn cúi đầu, dường như hơi buồn chán ở bên cạnh.
“Ngài Dương, ngài là khách mời tôn quý nhất của nhà họ Quan tôi, cuối cùng nhà họ Quan phải đối phó với nhà họ Tiết như thế nào, ngài quyết định đi!”
Bỗng nhiên Quan Tôn Sắc đứng dậy, hơi khom người, chân thành nói ra.
“Ngài Dương, mong ngài chỉ đường dẫn lối cho nhà họ Quan!”
Quan Tuyết Tùng cũng vội vàng đứng dậy, khom người, vô cùng chân thành nói ra.
“Mong ngài Dương chỉ đường dẫn lối cho nhà họ Quan!”
Trong lúc nhất thời, tất cả người của nhà họ Quan đều đứng dậy, hơi khom người với Dương Chấn, cung kính nói ra.
Giờ khắc này, bên trong phòng tiếp khách lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ.
Tất cả người bên ngoài gia tộc khác đều tỏ ra khiếp sợ, đặc biệt là người nhà họ Kim và nhà họ Lương lần đầu nhìn thấy Dương Chấn, lại càng kinh ngạc hơn nhiều.
Nhà họ Quan là hào môn đứng thứ hai tỉnh Giang Bình, bây giờ toàn bộ người nắm quyền của nhà họ Quan đều khom lưng cúi người mong ngài Dương quyết định thay nhà họ Quan.
Rốt cuộc người trẻ tuổi này là thần thánh phương nào?.