Chàng Rể Chiến Thần


Trước mặt đám đông, Tiết Khải bước tới chỗ Quan Tôn Sắc, cười híp mắt: “Gia chủ Quan, ông cân nhắc đến đâu rồi?”
Chỉ hai người thôi mà cũng dám đến nhà họ Quan, điều đó đủ để cho thấy sự tự tin của Tiết Khải.

Cao thủ trung niên mà anh ta dẫn theo lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, tựa như một tòa tháp sắt.

Tuy chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm thấy vô cùng áp lực.

Kim Chí Minh và Lương Văn Khang rất khó chịu, đi hay ở cũng không xong, cứ đứng mãi ở cửa ra vào, trong mắt tràn ngập vẻ bất an và sợ hãi.

Đại sảnh rộng lớn im phăng phắc, ai cũng nhìn Tiết Khải.

Quan Tôn Sắc thầm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói: “Cậu Khải, chúng tôi không bao giờ phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Vì đã quyết định tiếp tục tin tưởng Dương Chấn nên Quan Tôn Sắc nói thẳng.

Ông ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tiết Khải lập tức cứng đờ, như thể không ngờ nhà họ Quan lại dám từ chối.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, tố chất tâm lý của Tiết Khải rất khá, anh ta lại mỉm cười.

Nếu ai không biết thì còn tưởng anh ta tốt tính lắm.

“Xem ra hôm nay các ông tụ họp ở đây để thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào nhỉ?”
Tiết Khải cười nói, nhìn thẳng vào mặt của năm chủ gia tộc.

Trước ánh mắt của Tiết Khải, ai cũng run rẩy.

Anh ta còn trẻ mà đã có khí thế mạnh mẽ như thế, đúng là hơn hẳn người thường.

Quan trọng là địa vị của đối phương quá cao, là dòng chính của nhà họ Tiết thuộc bốn Vương tộc lớn, thay mặt nhà họ Tiết tới đây.

Họ không chỉ đàm phán với Tiết Khải, mà đang đàm phán với cả Vương tộc.

“Cậu Khải, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào đâu, cho dù cho chúng tôi mười lá gan, chúng tôi cũng không dám!”
Kim Chí Minh vội nói, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Lương Văn Khang cũng hoàn hồn, vội nói: “Nhà họ Tiết là một trong những nhà quyền thế nhất quốc gia, cho dù chúng tôi là gia tộc lớn ở đây thì cũng chẳng là gì so với nhà họ Tiết hết.”
“Các ông nói không sai, so với nhà họ Tiết, các ông chính là rác rưởi!”
Tiết Khải cười híp mắt: “Tôi có thể tiện tay vứt rác đi, các ông hiểu chứ?”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang chỉ thấy người mềm nhũn, nào dám nói không? Họ gật đầu lia lịa: “Cậu Khải nói đúng lắm!”
Họ vốn định bắt tay với các gia tộc khác sau khi quay về để có tư cách đối mặt với Tiết Khải.

Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, khí thế của Tiết Khải quá mạnh, đừng nói là hai tỉnh Nam Dương và Đông Lan, cho dù có thêm cả Giang Bình thì họ cũng không dám đối mặt với Tiết Khải!
Đối phương thay mặt cho nhà họ Tiết – một trong bốn Vương tộc lớn, đàm phán với anh ta á, chẳng phải là đang tìm chết ư?
Tô Thanh Sơn cũng sợ tới mức không nói nên lời, không dám thở mạnh.

Tuy Quan Tôn Sắc cũng rất căng thẳng, nhưng Dương Chấn đang ở đây nên ông ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Trong năm chủ gia tộc, chỉ mình Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Chấn nên không hề sợ hãi Tiết Khải.

“Tôi nói các gia tộc đang ngồi đây đều là rác rưởi đấy, ông không phục à?”
Hình như Tiết Khải đã cảm nhận được sự tức giận trong mắt Hàn Khiếu Thiên, bèn cười híp mắt nhìn ông ta.

Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Vì gia tộc chúng tôi yếu hơn nhà họ Tiết nên là rác rưởi à?”
“Có vấn đề gì hả?”, Tiết Khải cười hỏi.

“Theo lời cậu, nếu có gia tộc nào mạnh hơn nhà họ Tiết, có phải nhà họ Tiết cũng là rác rưởi trong mắt họ không?”, Hàn Khiếu Thiên thản nhiên nói.

Nghe thấy thế, chủ của bốn gia tộc khác đều sợ ngây người, lời Hàn Khiếu Thiên nói đúng là khiến người ta kinh hãi, ông ta dám nói nhà họ Tiết là rác ngay trước mặt người nhà họ Tiết ư?
Tuy ông ta chỉ đang nói theo đối phương, nhưng đó cũng là sự sỉ nhục với nhà họ Tiết!
“Ông chán sống thế cơ à?”
Rốt cuộc Tiết Khải cũng ngưng cười, không hề che giấu sát khí.

Cao thủ trung niên sau lưng anh ta cũng phóng sát khí ra, nhìn Hàn Khiếu Thiên như đang nhìn người chết.

“Cậu thẹn quá hóa giận đấy à?”
Hàn Khiếu Thiên không hề e dè, cười lạnh.

Dám vênh váo trước mặt Tướng quân của biên giới phía Bắc, người chán sống không phải ông ta đâu.

“Lão già Hàn Khiếu Thiên kia, mau ngậm cái miệng thối của ông lại! Cậu Khải đại diện cho nhà họ Tiết đấy, ông dám sỉ nhục cậu ấy à?”
“Tôi đã chướng mắt ông từ lâu rồi, lão già sắp xuống lỗ như ông cũng dám sỉ nhục nhà họ Tiết á? Nếu muốn chết thì ông tự sát đi!”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang vội mắng Hàn Khiếu Thiên.

Sau đó họ nói với Tiết Khải: “Cậu Khải, không giấu gì cậu, thật ra hôm nay chúng tôi tới đây để thương lượng xem nên trả lời cậu ra sao.

Nhưng hai lão già Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc lại không đồng ý đàm phán với cậu, còn đòi tuyên chiến với nhà họ Tiết nữa.”
“Theo tôi thấy, họ chính là tai họa của Giang Bình, chỉ cần cậu Khải nói một tiếng, không cần cậu ra tay, nhà họ Kim và nhà họ Lương chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt nhà họ Hàn và nhà họ Quan thay cậu!”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cuống quýt tỏ thái độ.

Từ khi nhìn thấy Tiết Khải, họ đã nhận ra, việc đề nghị nhà họ Tiết chỉ lập một chi nhánh ở ba tỉnh sẽ không thực hiện được.

Nhà họ Tiết là một trong bốn Vương tộc lớn, họ sẽ đồng ý chỉ thành lập một chi nhánh thôi ư?
Trước khi nhà họ Tiết nắm giữ các gia tộc lớn ở ba tỉnh, chi bằng phục tùng trước để giành lấy thiện cảm của Tiết Khải, cứ như thế, chắc chắn địa vị của nhà họ Kim và nhà họ Lương ở ba tỉnh sau này cũng sẽ cao hơn.

“Chỉ bằng các ông à?”
Tiết Khải cười híp mắt, nhìn Kim Chí Minh và Lương Văn Khang.

Hai người nhìn nhau rồi vội đáp: “Không giấu gì cậu Khải, chúng tôi đã sẵn sàng tuyên chiến, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ cho người tiêu diệt nhà họ Quan ngay!”
“Các ông đang muốn làm chó của tôi hả?”
Tiết Khải vẫn cười.

Đây đã là sự sỉ nhục lớn nhất với Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, họ là chủ của gia tộc lớn nhất một tỉnh, đã bao giờ bị một thanh niên xúc phạm như thế đâu cơ chứ?
Nhưng thân phận của đối phương quá cao quý, khiến họ không dám phủ nhận.

“Chỉ cần cậu Khải đồng ý, Kim Chí Minh tôi sẵn lòng làm con chó đầu tiên của cậu, gâu gâu gâu!”
Không ngờ Kim Chí Minh còn sủa như chó.

Lương Văn Khang cũng không chịu lép vế: “Lương Văn Khang tôi cũng sẵn sàng làm chó cho cậu Khải, gâu gâu gâu!”
Thấy hai người họ như thế, nét mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc vô cùng lạnh lùng.

Họ đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp ai trơ trẽn đến mức này, hơn nữa đó còn là chủ của hai gia tộc đứng đầu tỉnh Nam Dương và Đông Lan nữa.

Tô Thanh Sơn rất đấu tranh, bây giờ ông ta đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nếu bảo ông ta bắt chước chó như Kim Chí Minh và Lương Văn Khang thì ông ta không làm được.

Nhưng nếu theo phe đám Hàn Khiếu Thiên, ông ta sợ nhà họ Tiết sẽ ra tay với họ sau khi nhận hai con chó Kim Chí Minh và Lương Văn Khang mất.

“Muốn làm chó của tôi cũng được thôi.”
Tiết Khải mỉm cười dí dỏm: “Nhưng bên cạnh tôi có nhiều chó lắm rồi, nếu các ông muốn làm chó thì chỉ có thể làm chó chết!”
Nghe thấy thế, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang lập tức biến sắc, họ phải chết thì mới trở thành chó chết được.

Tức là Tiết Khải định giết họ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui