Chàng Rể Chiến Thần


Sau khi Tiết Khải cúp điện thoại của ba, anh ta lập tức gọi cho Tiết Minh, nhưng mãi không có người trả lời.

Liên tiếp bảy tám cuộc gọi mà không có ai bắt máy, trong lòng Tiết Khải cũng sốt sắng vô cùng.

Anh ta và Tiết Minh là anh em ruột, hơn hai mươi năm qua, chưa từng có lúc nào mất liên lạc.

Bỗng nhiên có một linh cảm rất xấu là Tiết Minh rất có thể đã xảy ra chuyện.

“Kiểm tra cho tôi, ngày hôm qua sau khi Tiết Minh đến Giang Châu, tất cả thông tin liên quan đến nó!”
Hia mắt Tiết Khải đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vâng!”
Một người đàn ông trung niên đứng phía sau lập tức trả lời rồi rời đi.

Chẳng bao lâu sau, ông ta đã quay lại, trên tay cầm một xấp tài liệu: “Cậu chủ Khải, đây là tất cả tin tức về cậu chủ Minh mà trước mắt tôi có thể tìm được!”
Tiết Khải mở tài liệu ra xem, tất cả thông tin có trong đó là hành trình của Tiết Minh và những người liên quan.

Chỉ là trông có vẻ rất bình thường và không có khả năng xảy ra xung đột với người khác.

Sau khi đọc xong, Tiết Khải đột nhiên có một suy nghĩ vô cùn hoang đường: “Tiết Minh bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế giới như vậy?”
Tất nhiên, đây chỉ là những gì anh ta nghĩ đến, chuyện này không thể xảy ra được.

“Lợi dụng tất cả những mối quan hệ có thể cho tôi, tìm Tiết Minh khắp mọi ngóc ngách, cho dù phải lật tung mặt đất lên cũng phải tìm ra!”
Tiết Khải nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặc dù vẫn chưa tìm thấy Tiết Minh nhưng anh ta đã linh cảm được rằng em trai mình rất có khả năng đã xảy ra chuyện.

Suy cho cùng suốt bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có trường hợp không liên lạc được với Tiết Minh.

Không hiểu vì sao, trong tâm trí của Tiết Khải đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Dương Chấn.

Bên cạnh Tiết Minh có những võ giả hàng đầu nhà họ Tiết bảo vệ, nếu anh ta bị sát hại ở Giang Châu, thì Dương Chấn là người bị nghi ngờ nhiều nhất.

Đương nhiên, nghi vấn chỉ là nghi vấn, còn chân tướng như thế nào thì chỉ có thể chờ điều tra rõ ràng.

Nghĩ đến Dương Chấn, vẻ mặt của Tiết Khải lại trở nên nghiêm nghị:“Dương Chấn, rốt cuộc anh là người như thế nào?”
Hôm qua khi gặp Dương Chấn ở nhà họ Quan, cho dù là sự bình tĩnh của Dương Chấn hay là sự tôn trọng từ tận đáy lòng của Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên dành cho anh đều khiến Tiết Khải nhận ra rằng Dương Chấn không phải là người đơn giản.

Nhưng mà anh ta thực sự không hiểu tại sao một kẻ bị Yên Đô Bát Môn bỏ rơi bỗng biến mất trong năm năm, rồi lại trở thành một người bí ẩn khó đoán như vậy.

Hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Quan, Tiết Khải đã điều tra mọi thứ về Dương Chấn.

Ngoại trừ năm năm Dương Chấn biến mất, là anh ta hoàn toàn không có điều tra được gì, còn tất cả những tin tức khác có liên quan đều có trong tay.

“Không chỉ quãng thời gian năm năm khi Dương Chấn mất tích khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, mà những gì liên quan đến mẹ của Dương Chấn là Dương Tuyết Nhạn đều không có một chút manh mối nào.”
Tiết Khải tự nói một mình: “Người phụ nữ này nhất định không hề đơn giản.

Chẳng lẽ năm năm Dương Chấn mất tích đã bị người nhà của Dương Tuyết Nhạn bắt đi?”
Khi Tiết Khải đang cố gắng tìm hiểu về Dương Chấn, thì anh mới vừa tỉnh dậy.

Tối hôm qua khi vận động với Tần Nhã hơi quá sức, quả thực rất mệt, ngay cả việc sáng nào cũng phải đi tập thể dục buổi sáng mà hôm nay anh cũng bỏ.

Sau khi Dương Chấn bước ra khỏi giường, anh mặc một chiếc quần đùi và để trần thân trên đi vào bếp, đêm qua đã tiêu thụ năng lượng quá nhiều, bây giờ vừa đói vừa khát.

“Tiểu Yên, sao mắt em lại sưng lên vậy?”
Dương Chấn tình cờ gặp Tần Yên đang làm bữa sáng trong bếp, nhìn đôi mắt hơi sưng lên của cô ta bèn khó hiểu hỏi.

“Lưu manh!”
Tần Yến hung hăng trừng mắt nhìn Dương Chấn, để bánh trứng cắt sẵn đặt ở trên bàn.

“Sao em lại chửi anh?”
Dương Chấn không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc hỏi.

Tần Yên chắc chắn sẽ không trả lời lại, nghĩ đến âm thanh kinh động lòng người của phòng bên cạnh vào đêm qua, lại nhìn vào nửa người trên trần trụi của Dương Chấn, chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, nhịp tim cũng tăng nhanh.

“Em đi gọi Tiếu Tiếu dậy rồi đưa con bé đến trường, đêm qua chắc chắn chị em rất mệt, anh đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi.”
Tần Yên nói xong xoay người bước nhanh về phòng của mình.

Đêm qua, Tiếu Tiếu đã ngủ chung với cô ta.

Mãi đến khi vang lên tiếng đóng cửa phòng Tần Yên, Dương Chấn mới phản ứng kịp những lời cô ta vừa nói là có ý gì.

Nhất thời khuôn mặt của anh đỏ bừng lên, bỗng nhiên không biết phải đối mặt với cô em vợ này như thế nào.

Chẳng bao lâu sau, Tần Yên dắt Tiếu Tiếu ra khỏi phòng.

“Ba ơi, mẹ đâu ạ?”
Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy Dương Chấn liền vui mừng sà vào lòng anh.

Dương Chấn còn chưa kịp lên tiếng, Tần Yên đã trừng mắt nhìn anh một cái rồi mới nói: “Tối hôm qua mẹ bận việc đến tận khuya, nên để cho mẹ ngủ thêm một chút, lát nữa dì sẽ đưa con đi học.”
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tần Yên, Dương Chấn vô cùng xấu hổ, ăn vội ăn vàng bữa sáng rồi chuồn đi.

“Dì ơi, ba bị bệnh rồi ạ? Sao mặt đỏ thế kia?”
Nhìn Dương Chấn rời đi, Tiếu Tiếu thắc mắc.

“Lúc ăn cơm không được nói chuyện!”
Tần Yên nghiêm khắc nói, lúc này Tiếu Tiếu mới im bặt.

Không bao lâu sau, trong biệt thự chỉ còn lại Dương Chấn và Tần Nhã.

Bây giờ Tần Nhã mới rời khỏi giường, vẻ mắt trách móc trừng mắt nhìn Dương Chấn: “Anh là đồ khốn nạn, khiến em chẳng còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Yên nữa.”.

truyện ngôn tình
Thật ra thì Tần Nhã đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là nghĩ tới âm thanh mà cô không nhịn được phát ra đêm qua, Tần Yên ở ngay phòng bên cạnh chắc chắn là đã nghe thấy, cho nên cô xấu hổ không dám đối mặt với em mình.

Đợi đến khi cô ta rời đi rồi mới bước ra khỏi giường.

Dương Chấn sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay em đừng đến công ty nữa, có chuyện gì anh sẽ lo liệu.”
“Chúng ta sắp đi Yên Đô rồi, có một số chuyện em phải đích thân đi giải quyết mới yên tâm được.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã đi vào nhà vệ sinh.

“Nếu có bất cứ điều gì cần anh, em cứ nói, anh muốn đến Yên Đô càng sớm càng tốt.”
Dương Chấn nói, trong ánh mắt vẫn hơi lo lắng.

Dù thế nào thì Yên Đô cũng là thành phố trung tâm của Cửu Châu, ngay cả vương tộc và hoàng tộc cũng không dám làm bậy ở đây.

Nhưng ở Giang Châu thì khác, nơi này chỉ là một thành phố nhỏ, có một số gia tộc không dám làm gì ở Yên Đô nhưng Giang Châu lại không sợ gì hết.

Cho dù là Tần Nhã và Tiếu Tiếu, hay là Tần Yên và Tần Đại Quang, anh cũng không muốn họ bị liên lụy vì mình.

Sau khi Tần Nhã ăn sáng xong, Dương Chấn đích thân lái xe đưa cô đến Tập đoàn Tam Hòa.

Ngay khi Dương Chấn vừa mới đến Tập đoàn Nhạn Chấn, thì đã nhận được cuộc gọi từ Quan Tôn Sắc: “Anh Dương, Tiết Khải đang tìm Tiết Minh ở khắp thành phố, hơn nữa còn có rất nhiều người nhà họ Tiết cũng đã đến Giang Châu.”
“Rất nhiều người nhà họ Tiết đã đến?”
Dương Chấn trầm giọng hỏi.

Quan Tôn Sắc nói: “Đại khái là có khoảng gần trăm người, thực lực mỗi người đều vô cùng lợi hại!”
Dương Chấn im lặng một lúc rồi nói: “Được, tôi hiểu rồi, các anh cũng phải đề cao cảnh giác và cẩn thận người nhà họ Tiết.”
“Vâng!”
Quan Tôn Sắc lập tức trả lời.

“Chủ tịch, bên ngoài có một người tự xưng là Tiết Khải muốn gặp anh!”
Ngay khi Dương Chấn vừa cúp máy, thư ký gõ cửa bước vào.

“Cho anh ta vào!”
Sự xuất hiện của Tiết Khải khiến Dương Chấn rất bất ngờ, chẳng lẽ anh ta đã biết nguyên nhân cái chết của Tiết Minh rồi sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui